"Mấy vị có chỗ không biết, cách đây không lâu Thu Cách Nhã đại bình nguyên phát sinh đại sự kinh thiên động địa, thậm chí đối với liên minh các bộ lạc nhân tộc chúng ta cũng là một chuyện kinh thiên động địa. Nói ra sợ các ngươi không tin, chỉ trong một đêm mà hoàng đô của bộ lạc Yên Nhạc có mấy vạn năm lịch sử đã bị luân hãm, toàn bộ thành viên hoàng tộc đều bị bắt... " Người trẻ tuổi kia nói sinh động như thật, tựa như đang chia sẻ một chuyện kinh thiên bát quái. Con ngươi Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt co rụt lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Xem ra chuyện bộ lạc Yên Nhạc phát sinh biến cố đã truyền tới đây. thành Bắc Trạch không hoang vu cằn cỗi như bộ lạc Khố Trát, nhờ Mạc Lận hà mà giao thông tiện lợi, tin tức tương đối linh thông. "Nghe nói nguyên nhân chính là vì bộ lạc Yên Nhạc âm thầm cấu kết với Thiên Dạ thần điện làm một số sự tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bộ lạc Trụ Sơn phát hiện bộ lạc Yên Nhạc sa đọa, để giữ gìn chính nghĩa liền phát binh tiêu diệt bộ lạc Yên Nhạc. " "Nói bậy, ta thấy bộ lạc Trụ Sơn chính là lòng lang dạ thú, âm thầm cấu kết với Thiên Dạ thần điện đánh lén bộ lạc Yên Nhạc, âm hiểm xảo trá hèn hạ vô sỉ. " Sắc mặt Tô Hàm Hương vô cùng khó coi. "Tiểu thư... Ngươi đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng. " Người trẻ tuổi bị Tô Hàm Hương nhắc nhở thì giật mình kêu lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, hết nhìn đông tới nhìn tây sợ người khác nghe thấy. "Ngươi sợ cái gì?" Tô Hàm Hương cười lạnh nói. "Tiểu thư, xin ngươi hãy nói cẩn thận, nếu còn hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen thì ta sẽ báo cáo các ngươi. " Người trẻ tuổi kia sắc mặt khó coi nói, sau khi diệt bộ lạc Yên Nhạc, hiện tại bộ lạc Trụ Sơn như mặt trời ban trưa làm gì có ai không sợ bọn họ? Sau lưng họ mà dám hồ ngôn loạn ngữ thì sẽ rơi đầu. "Tốt tốt, công tử thứ lỗi, tiểu thư nhà ta trẻ người non dạ, không biết nặng nhẹ nói lung tung. " Điền Bộ Nguyên tiến lên hoà giải. "Lão nhân gia, các ngươi phải cẩn thận, hiện tại không giống với ngày xưa, nhớ đừng nói lung tung, bởi vì không lâu sau thì bộ lạc Trụ Sơn sẽ là chúa tể phiến đại địa này, bộ lạc Yên Nhạc đã trở thành lịch sử, các ngươi tuyệt đối đừng xử trí theo cảm tính. " Nói xong, thanh niên mặc áo xanh liền vung tay rời đi, không nhìn Tô Hàm Hương và Tần Tâm Duyệt lấy một cái. Hắn thấy, mấy người trước mắt sinh hoạt dưới sự thống trị của bộ lạc Yên Nhạc trong thời gian quá dài, trong lòng theo thói quen hướng về phía bộ lạc Yên Nhạc, loại tư tưởng này rất nguy hiểm, hắn không muốn đi quá gần với loại người này tránh rước lấy tai bay vạ gió. Sắc mặt Tô Hàm Hương tương đối khó coi, Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên cũng là như thế. "Khó trách trên thuyền lại có nhiều thương nhân như vậy, xem ra là họ đều chuẩn bị đến Thu Cách Nhã đại bình nguyên phát tài chiến tranh. " Tần Tâm Duyệt không biết phải nói gì, chỉ có thể an ủi, nhìn Tô Hàm Hương đầy đau lòng. "Không cần nhiều lời, ta sớm đã chuẩn bị tinh thần, kết quả có thế nào thì ta cũng chịu được. " Tô Hàm Hương thản nhiên nói, từ ngày nàng quyết định trở lại Thu Cách Nhã đại bình nguyên liền đã ôm quyết tâm quyết tử. Trên quảng trường đã bày hàng loạt bàn ghế, hành khách trên thuyền có thể tùy ý ngồi xuống, đám thị nữ đi lại không ngừng, món ngon liên tục được mang ra. Tại vị trí trung tâm nhất yến hội có một vòng ghế đặc biệt, các phương diện phẩm chất và phục vụ so với chỗ khác thì cao hơn nhiều, chỉ có khách nhân tại buồng chí tôn và buồng quý tộc mới có thể ngồi.