Trương thôn trưởng nói thế nào cũng không chịu thu hồi Huyết Tinh thạch, dù cho Tịch Thiên Dạ liên tục cam đoan sẽ không cướp đoạt, nhưng Trương thôn trưởng cũng không dám mạo hiểm, đám người sinh sống tại tầng dưới thấp cùng thì trước nay đều cẩn thận và có chút bi ai. Tịch Thiên Dạ thấy như vậy cũng không lại cưỡng cầu thêm, bình thản nói: "Nếu đã như vậy thì ngươi hãy bán Huyết Tinh thạch cho ta đi, vật này tương đối trân quý, ngươi có thể đòi hỏi một giá tiền lớn". Trương thôn trưởng nghe vậy hơi chút lưỡng lự, người trước mắt có thể một tay hủy hoại thôn trang bọn họ, thì hắn sao dám mở miệng đòi tiền. Nhưng nếu thật sự kéo dài thời gian không giao nộp tiền thuế thì toàn bộ thôn trang sẽ xãy ra những điều không may. Hơn nữa xem ra Tịch đại nhân không có ý lừa gạt bọn hắn, nhưng nếu là cường giả thì đều là có ngạo khí, sẽ không vì mấy đồng tiền mà trở mặt. Trương thôn trưởng mới thận trọng nói: "Tịch đại nhân, ngài đưa cho chúng ta một ít là được, nếu như không phải thôn trang chúng ta thật sự không đóng nổi tiền thuế thì dù là một số tiền nhỏ cũng không dám lấy của ngài. " Huyết Tinh thạch có đáng tiền thì hắn cũng không dám tùy tiện ra giá với Tịch Thiên Dạ, có thể cho hắn bao nhiều thì cho bấy nhiêu. Nếu tiền mà Tịch Thiên Dạ đưa ra có thể giúp thôn trang bọn họ giao nộp tiền thuế, thì thật không còn gì tốt hơn. Dù sao hắn cũng muốn bán Huyết Yên thạch hay Huyết Tinh thạch gì đó bán, bán cho ai không phải là bán. Tịch Thiên Dạ hơi hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Thôn trang các ngươi thiếu bao nhiêu tiền thuế?" Trương thôn trưởng nghe vậy liền vui mừng, không lẽ Tịch đại nhân thật sự muốn giúp thôn trang bọn họ trả tiền thuế? Nghĩ đến đây, Trương thôn trưởng sao dám chậm trễ, liền vội vàng nói ra. Nói xong, hắn thận trọng nhìn Tịch Thiên Dạ, sợ mình nói quá nhiều sẽ khiến Tịch Thiên Dạ không vui. Kỳ thật, trong mắt Tịch Thiên dạ, tiền thuế ba năm của một thôn trang đến một sợi lông trâu còn không bằng, thì càng không có khả năng so sánh cùng với Huyết Tinh thạch. Tịch Thiên Dạ không nói gì thêm, lấy ra một túi hoang thạch để lên bàn. Những hàng tệ bình thường lưu thông trong Chân Mộc linh thổ cũng giống như Thiên Lan di tích vậy, vẫn là sử dụng hoang thạch thiên nhiên, loại hoang thạch này Tịch Thiên Dạ đương nhiên có không ít, nhưng hắn không cho Trương thôn trưởng quá nhiều. Số lượng hoang thạch trong túi vừa đúng gấp mười lần lượng tiền thuế. Không phải Tịch Thiên Dạ hẹp hòi mà là dân thường mang ngọc chính là có tội, một khối Huyết Yên thạch cũng có thể làm cho một thôn trang đứng trước tai hoạ huống chi càng nhiều của cải. Nhất là đối với dân chúng tầng dưới cùng, bỗng nhiên xuất hiện ra hàng loạt của cải, tất nhiên sẽ bị sài lang để mắt tới. Bên trong thế giới mạnh hiếp yếu, nếu có được lượng tài phú thì sẽ luôn liên quan đến thế lực. Trương thôn trưởng thận trọng tiếp nhận túi tiền, vừa nhận đến tay trong lòng liền giật mình, cảm giác tay trĩu nặng thì lão lập tức đánh giá được số lượng hoang thạch bên trong, so với trong dự đoán của hắn thì cao hơn tiền thuế gấp mười lần! "Chuyện này... " Mặt mũi Trương thôn trưởng tràn đầy kinh hoảng nhìn Tịch Thiên Dạ ấp úng nói không ra lời, mặc dù Tịch Thiên Dạ không cho bao nhiêu, nhưng "khoản tiền lớn" trong tay Trương thôn trưởng vẫn đủ để dọa sợ hắn. Hắn vốn cho rằng Tịch Thiên Dạ cho đủ tiền thuế là hắn đã khá thỏa mãn rồi, bây giờ lại gấp mười lần tiền thuế tiền, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí còn không dám nhận. "Tịch đại nhân, ta... " Thôn trưởng Trương có chút kinh hoảng, tựa như một tên ăn mày quần áo lam lũ cầm lấy mấy cục vàng thỏi trong thời đại binh hoang mã loạn, tâm tình khẩn trương khiến cho hắn có chút đứng không vững. Tịch Thiên Dạ khoát khoát tay: "Thu lại Hoang thạch đi, Huyết Tinh thạch có giá trị hơn nhiều lần so với hoang thạch, ta làm việc luôn luôn không thích chiếm tiện nghi người khác, đồ vật này ngươi cũng cầm lấy đi. " Nói xong, Tịch Thiên Dạ lại lấy ra một vật đặt ở trong tay Trương thôn trưởng. Cho một chút hoang thạch liền đổi lấy Huyết Tinh thạch của người khác, hắn không mặt dày như vậy. Thế nhưng cho Trương thôn trưởng càng nhiều của cải cũng không thỏa đáng, cho nên Tịch Thiên Dạ dứt khoát lấy ra một tu luyện công pháp tặng cho hắn. Có tu luyện công pháp cao thâm thì sẽ có thực lực mạnh hơn. Có thực lực mạnh hơn thì lo gì sẽ không có càng nhiều của cải. Tịch Thiên Dạ lúc ở bên trong Thiên Lan di tích đã lấy được rất nhiều công pháp kỳ quái, hơn nửa đều là văn tự thông dụng của Thái Hoang cổ, sẽ không sợ Trương thôn trưởng xem mà không hiểu. Quả nhiên, Trương thôn trưởng liếc thấy đã hiểu nội dung phía trên công pháp, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cả người đều ngốc tại chỗ. Văn tự thông dụng bên trong mãnh vỡ của Tinh Linh tộc tổ giới thật sự là thông dụng văn của Thái Hoang thời kỳ Thượng Cổ, chữ viết không tồn tại ngăn cách cho nên Trương thôn trưởng vừa liếc thấy đã hiểu nội dung công pháp Cũng bởi vì xem hiểu nội dung công pháp, nên lúc này hắn mới giống như đang dời sông lấp biển, thật lâu không thể bình tĩnh lại được. Công pháp cao thâm trên thế giới chính là bảo vật vô giá, không phải có tiền là mua được. Bất kỳ một thế lực, tổ chức hoặc là chủng tộc nào cũng đều sẽ xem công pháp như sinh mệnh, tuyệt nhiên không cho phép truyền ra ngoài. "Tịch đại nhân, ngài... " Trương thôn trưởng quỳ xuống, hắn mặc dù tu vi nông cạn, nhưng sống từng tuổi này rồi nhãn lực sao lại kém được? Tịch đại nhân cho hắn công pháp, nếu là nghiêm túc tu luyện thì thôn trang bọn hắn sẽ hưng thịnh. "Nhận lấy đi. " Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Tầm mắt Hổ Tam Âm cổ quái lườm Tịch Thiên Dạ, không biết rằng người mục nát nhân tính như hắn cũng có thể cư xử như vậy. Không sai, trong mắt hắn Tịch Thiên Dạ là một người mục nát nhân tính. Nếu đổi lại là hắn thì đã trực tiếp cướp Huyết Tinh thạch, thậm chí là huỷ hoại thôn trang rồi, như vậy đã là không tệ rồi. Mấy ngày kế tiếp, Tịch Thiên Dạ tiếp tục lưu lại tại trong thôn trang nhưng lần này hắn không phải dò xét phong thổ, mà là bế quan tu luyện. Sau khi đạt được Huyết Tinh thạch, năng lượng huyết khí tràn đầy bên trong có thể làm cho Tịch Thiên Dạ nội trong thời gian ngắn đột phá đến Minh Hoàng thi văn thứ tám, cho nên hắn không vội mà rời đi mà bế quan để nâng cao tu vi lên tầng cấp mới. Hổ Tam Âm vô cùng hâm mộ, ở vài ngày trong một thôn trang rách nát thế mà có thể nhặt được một khối Huyết Tinh thạch, thật sự quá may mắn. Nếu Huyết Tinh thạch cho nó thì nó đã có thể trực tiếp đột phá đến Minh Hoàng thi văn thứ chín. Có điều hắn cũng chỉ dám suy nghĩ chứ không dám yêu cầu Tịch Thiên Dạ. Ngày thứ tư, Tịch Thiên Dạ lần nữa đột phá tu thành Minh Hoàng thi văn thứ tám, dù cho không mượn lực lượng của Hổ Tam Âm thì lúc này hắn cũng có thể so sánh với Bán Đế đã vượt qua ba lần sinh tử kiếp. Ba ngày sau, sáng sớm. Một ánh nắng chiếu sáng cả thôn trang, khí hậu ấm áp dễ chịu, đây là thời gian thoã mái nhất trong ngày. Một cỗ xe thú trong thôn trang chậm rãi lái ra, bên trong có một già một trẻ, chính là Trương Căn Sinh cùng Trương Tiểu Thuận. Ục ục! Thiết Vũ điểu kêu to, tựa hồ như muốn nói gì đó. Người trung niên mặt sẹo nghe vậy khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh nói: "Cuối cùng cũng chịu không nổi rồi sao?"