Chuẩn thánh cùng Đại Tôn dồn dập gia nhập vào. chiến đấu, trong nháy mắt cuộc chiến trở nên gay cấn vô. cùng, từng lưồng sức mạnh như muốn hủy thiên diệt địa không ngừng va chạm trên không. Một vị tu sĩ đại tôn cảnh có thể dễ dàng hủy diệt một tòa thành nhỏ, cho dù thành Trường thương thuộc loại siêu cấp thành phố, nhưng lực phá hoại của đại tôn cũng là to lớn vô cùng. Cũng may thành Trường thương có lịch sử lâu đời, trong lịch sử từng xuất hiện rất nhiều thánh nhân, nên cả thành được bao phủ bởi quy tắc thánh đạo, có thể gánh chịu dư âm từ chiến tranh lan đến. "Hôm nay, chính là ngày học viện Trường thương bị hủy diệt. "Một tên chuẩn thánh ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn từng bước đi trên hư không, thế nhưng mỗi khi hắn đi một bước trên mặt đất cũng sẽ xuất hiện một vết chân †o gần trăm mét, kiến trúc đổ nát, đường phố hủy diệt, vô số tu sĩ cùng bình dân thành Trường thương bị chết oan uổng. "Kỳ Thiên Hạo, ngươi muốn chết. "Một âm thanh lạnh như băng vang lên trên bầu trời, Vu Ứng Hải hóa thành một đường cầu vồng, trong nháy mắt đã ngăn ở trước mặt vị chuẩn thánh gọi là Kỳ thiên hạo. Nếu để mặc một tên chuẩn thánh trắng trợn giết chóc trong thành mà không người quản chế, như vậy sẽ trở thành tai nạn hủy diệt tất cả. "Chỉ là đại tôn mà thôi, lại dám ngăn cản bản thánh, quả thực là không biết sống chết. "Kỳ Thiên Hạo ngạo nghễ liếc nhìn Vu Ứng Hải, hắn căn bản không thèm để mắt tới Vu Ứng Hải. Khác biệt giữa đại tôn cùng chuẩn thánh chính là một trời một vực, sức mạnh đôi bên không cùng một cấp bậc. Nếu một đại tôn không luyện hóa thánh đạo quả, như vậy hắn vẫn chỉ là đại tôn mà thôi, mà một khi đã luyện hóa thánh đạo quả, đại tôn thăng hoa, bước vào một lĩnh vực. mới, từ đây trời cao biển rộng, người đời kính ngưỡng. Bất kể là người hay vật trong trời đất này, chỉ cần có một chữ "thánh" đi kèm sẽ được xem là một nhân vật vĩ đại hoặc là vật trân quý, mà chuẩn thánh cũng nằm trong trường hợp này. Kỳ Thiên Hạo căn bản không thèm để mắt tới Vụ Ứng Hải, cho dù Vu Ứng Hải không phải đại tôn tầm thường, nhưng ở trong mắt hắn cũng không khác gì giun dế. Vu Ứng Hải không phải Lâm Trường Phong, mà hắn cũng không phải tên rác rưởi Mao Nguyên. Một cước của Chuẩn thánh che ngợp bầu trời, hóa thành một bàn chân rộng đến trăm trượng, từ trên trời đè xuống. Không gian chung quanh dường như cũng đọng lại trong nháy mắt, từng tia sức mạnh quy tắc thánh đạo hiện lên trong thiên địa, mà chỉ cần là sinh linh dưới cấp thánh thì không thể tránh thoát một đòn ẩn chứa thánh đạo pháp tắc này. Sắc mặt Vu Ứng Hải lãnh đạm, lẳng lặng đứng thẳng giữa hư không, mặc cho một cước của chuẩn thánh đạp không mà tới. Trước giờ hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân là có thể đối kháng với chuẩn thánh, nhưng trận chiến này, hắn nhưng nhất định phải đứng ra, không thể lùi bước. Nếu hắn lùi bước, vậy ai sẽ đứng ra đón đỡ một đòn của chuẩn thánh?Âm! Một tiếng vang thật lớn, dường như ở trong khoảnh khắc này thiên địa cũng hợp lại làm một, đối mặt với pháp tắt, bất kỳ sinh linh bình thường nào cũng sẽ bị đè ép. Nhưng mà, Vu Ứng Hải lại kiên cường đón đỡ, vẫn trụ lại giữa hư không như trước, bóng lưng vĩ đại như một ngọn núi che chắn ở trước thành Trường thương. Sức mạnh vô cùng vô tận cùng pháp tắc bao phủ cả người hắn, thổi tóc tai hắn bù xù cả lên. "Ồ! Thánh đạo chiến giáp. "Kỳ Thiên Hạo khẽ ồ lên một tiếng, con ngươi híp lại, nhìn về hoàng kim chiến giáp trên người Vu Ứng Hải. Một đòn vừa rồi của hắn đã chấn quần áo cùng vật dụng trên người Vu Ứng Hải thành bột mịn, hoàng kim chiến giáp được mặc bên trong người cũng vì thế mà hiển lộ ra. Vu Ứng Hải hét dài một tiếng, hoàng kim chiến giáp tỏa ra kim quang óng ánh vô cùng, từng tia thánh đạo pháp tắc huyền diệu vô cùng hiện hóa trên mặt chiến giáp vừa đủ bao bọc cả người hắn. Trong tay hắn nắm một cây trường kích, toàn thân cây trường kích này đỏ như máu, mặt trên có từng tia tinh lực bốc lên hừng hực, ngoài ra còn có phù văn cùng đồ án cổ lão khắc lên, từng tia thánh đạo pháp tắc quấn quanh kích thượng, nhìn qua như một kiện bảo vật thánh đạo. "Học viện Trường thương các ngươi đúng là giàu có vô cùng a, không hổ là tông môn cổ lão đã từng từng xuất hiện mười mấy vị thánh nhân, chỉ là một đại tôn cũng có thể sử dụng bảo vật thánh đạo, đúng là để ta mở mang tầm mắt a. "Kỳ Thiên Hạo nhìn Vu Ứng Hải với ánh mắt tràn đầy tham lam, trong lòng đố ky cùng ghen ghét vô cùng, hắn đường đường là chuẩn thánh mà cũng chỉ có một kiện bảo vật thánh đạo, vậy mà một đại tôn lại có hai kiện bảo vật thánh đạo. Chẳng trách mấy vị thánh nhân của thế giới hắc ám lại nhằm vào học viện Trường thương, dù là thánh nhân cách xa nơi này đâu chỉ ngàn dặm, cũng muốn phát động hắc ám Náo Loạn, nếu có thể phá hủy học viện Trường thương, tất nhiên có thể được đến một lượng của cải to lớn không tưởng. Dù sao, học viện Trường thương đã từng là thế lực cường đại uy chấn toàn bộ đại lục. Tuy rằng hắn không được tận mắt nhìn thấy, chỉ biết được thông qua một ít sách cổ, hoặc là nghe các trưởng bối nói dăm ba câu mà thôi, nhưng cũng có thể cảm nhận được khi đó học viện Trường thương mạnh mẽ cỡ nào, từng quân lâm thiên hạ, hơn nữa thủy tổ của học viện là một vị nửa bước đế cảnh, uy chấn đại lục rất nhiều năm. Từ đó có thể thấy vào thời đại đó, chắc hắn học viện Trường thương đã tích lũy vô số bảo vật cùng của cải, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm người ta chờ mong. "Kỳ Thiên Hạo, tuy rằng ta không bằng sư thúc Lâm Trường Phong, không cách nào dựa vào sức mạnh của chính mình để đối kháng chuẩn thánh, thế nhưng dựa vào hai kiện bảo vật thánh đạo do tổ tiên lưu lại, không hẳn thua kém ngươi, hôm nay ta cũng rất muốn biết, chuẩn thánh mạnh đến mức nào. "Vu Ứng Hải tay nắm chiến kích trong tay, trên người mặc chiến giáp, nhanh chân tiến về phía trước, mỗi đi một bước trên người khí tức hắn lại mạnh mẽ hơn một chút, đợi khi hắn đi ra hơn trăm bước, khí tức trên người hắn đã tăng lên đỉnh cao, đủ để đối kháng với chuẩn thánh Kỳ thiên hạo. Một bên khác, tiền nhiệm viện trưởng của học viện là Lâm Trường Phong cùng chuẩn thánh Mao Nguyên chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, chiến trường của hai người đã từ mặt đất đánh tới không trung, cuối cùng một đường thẳng lên, thậm chí đánh lên trên ma hải. "Mao Nguyên, mấy chục năm không gặp, ngươi cũng không có tiến bộ bao nhiêu, để ngươi luyện hóa một viên thánh đạo quả, quả thực phung phí của trời. "Lâm Trường Phong một tay nắm trường kiếm, một tay chắp sau người, tư thái phiêu miễu tiêu sái, dường như kiếm tiên giáng trần, không nhiễm khói lửa. Kiếm trong tay hắn chỉ là thanh kiếm tầm thường, chiến y hắn mặc trên người, cũng chỉ là chiến y thông thường. Thế nhưng chuẩn thánh Mao Nguyên cố gắng thế nào cũng không làm gì được hắn. Sắc mặt Mao Nguyên khó coi đến cực điểm, ánh mắt cáu kỉnh, điên cuồng thi triển những đòn công kích khủng bố. Nhưng Lâm Trường Phong lại uyển như một mảnh lá cây giữa trời mưa to gió lớn, mặc cho mưa giông bão táp, hắn vẫn phiêu lãng theo gió, không bị tổn thương chút nào. Thậm chí, cho dù chuẩn thánh Mao Nguyên sử dụng bảo vật thánh đạo mà tổ tiên lưu lại vẫn như cũ không làm gì được hắn. "Ta không tin!"Chuẩn thánh Mao Nguyên đã có chút điên cuồng, hắn đã cho rằng mình tiến bộ rất nhiều, đã có thể dễ dàng đánh giết Lâm Trường Phong. Nhưng hắn không ngờ rằng, những năm này Lâm Trường Phong cũng tiến bộ càng lớn, thậm chí đã mơ mơ hồ hồ chạm tới pháp tắc, có lẽ chỉ kém một bước cuối cùng, liền có thể chân chính thành thánh. "Ngươi quá kém cỏi, tiếp tục đi, để ta còn hưởng thụ trận chiến này a. "Lâm Trường Phong thoải mái cười dài, trường kiếm trong tay xoay một cái, hóa thành một đường ánh sáng phóng lên trời, chém về một gã chuẩn thánh khác của thế giới hắc ám ở cách đó không xa. Mà cùng lúc đó, bàn tay sau lưng hắn chậm rãi nhấn xuống, một chỉ lực nối liền trời đất bắn thẳng về phía một tên chuẩn thánh khác đang tàn sát tu sĩ của học viện Trường thương. Tất cả mọi người không ngờ rằng, Lâm Trường Phong lại muốn lấy một địch ba, cùng lúc đối phó ba tên tu sĩ cấp bậc chuẩn thánh. "Ngươi muốn chết!""Không biết sống chết!" Hai tên chuẩn thánh bị khiêu khích cũng gầm lên một tiếng, xoay người đánh về Lâm Trường Phong. Chỉ là một tu sĩ cấp bậc đại tôn lại dám khiêu khích ba tên chuẩn thánh, muốn lấy một địch ba, đây quả thực. chính là sự sỉ nhục đối với bọn họ.