Đây là lời nói thật, thân thể của cô thật sự quá khó chịu, cho nên hôm nay cô đã dậy rất sớm. “Nói đến chuyện này, hôm qua cậu ngủ ở đâu? Khách sạn?” Phó Dĩ Phỉ vừa nói vừa tìm thứ gì đó trong cặp sách, tìm một hồi, cô ấy đột nhiên cười mập mờ, giọng nói cũng nhẹ đi không ít: “Vẫn ở nhà Bùi Tư Viễn à? Khó trách cậu nói tối hôm qua không ngủ ngon. ”“Cậu đừng nói lung tung…” Cố Ninh Du đỏ mặt trừng mắt liếc Phó Dĩ Phỉ một cái, nhìn thấy đồ Phó Dĩ Phỉ đưa tới, lại ngẩn người, bởi vì đây rõ ràng chính là chìa khóa nhà cô: “Phỉ Phỉ! Sao chìa khóa của mình lại ở chỗ cậu?”“Còn không phải chính cậu quá sơ ý, lúc thu dọn đồ đạc rơi chìa khóa ra cũng không biết, cũng chả hiểu khi đó cậu đang suy nghĩ cái gì, không nói một câu đã đi, chờ đến khi mình nhìn thấy chìa khóa của cậu rơi trên mặt đất, cậu đã đi mất hút rồi. ” Phó Dĩ Phỉ vỗ vỗ vai cô: “Cậu phải cảm ơn bản thân đã có một người bạn tốt tỉ mỉ như tớ, nếu không cậu cứ chờ thay khóa nhà cậu đi, này, đừng nói sang chuyện khác, hôm qua rốt cuộc cậu có ở cùng Bùi Tư Viễn không?”Cố Ninh Du không có tâm tình trả lời câu hỏi của Phó Dĩ Phỉ, cô chỉ cảm thấy đầu mình ong ong chấn độngChìa khóa của cô bị rơi mất?Vậy ngày hôm qua cô và Bùi Tư Viễn vào nhà cô bằng cách nào?Cô phải nghĩ lại!Khi đó cô và Bùi Tư Viễn ở ga ra tầng ngầm vừa kết thúc cuộc làm tình, cả người đều mơ mơ màng màng, hình như cô được anh ôm lên, sau đó!Không nhớ rõ, nghĩ lại tất cả trong đầu đều là những đoạn ngắn mập mờ kia. Tóm lại, người mở cửa chắc chắn không phải là cô! Là Bùi Tư Viễn mở cửa!Hình như anh lấy chìa khóa ở đâu đó ra! Phải vậy không?Nhưng sao anh lại có chìa khóa nhà cô chứ?Đúng vậy, cô đưa chìa khóa cho anh, nhưng chiếc chìa khóa kia không phải đã bị anh ném sao? Chính anh nói mà, anh nói ngày cô đưa cho anh anh đã ném đi!Chuyện khác đều có thể nhầm, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nhớ lầm. Khi đó cô nhớ rất rõ ràng biểu cảm trên mặt Bùi Tư Viễn, vui sướng trả thù, chế nhạo trần trụi!Chẳng lẽ anh đang lừa cô?Nhưng anh! Tại sao phải lừa cô chứ?Chuyện này mang đến cho cô chấn động quá lớn, lớn đến nỗi khiến cô cả ngày nay đều rơi vào trạng thái ngơ ngác, trong tâm trí cô không ngừng nhớ lại những điều bất thường mà Bùi Tư Viễn đã thể hiện trong hai ngày qua, mặc cho cô tìm lý do như thế nào, cô cũng không thể thuyết phục bản thân liên hệ người cô đã nhìn thấy trong hai ngày qua với Bùi Tư Viễn của kiếp trước được. Nhưng cô cũng từng nói, cho dù biểu hiện của anh có kỳ quái đến đâu, cô cũng có thể khẳng định người này chính là Bùi Tư Viễn không thể nghi ngờ. Nghĩ không ra, cho dù như thế nào cũng nghĩ không ra. Cô cảm giác trước mắt mình như có một mảnh sương mù dày đến mức không thể hóa giải, cô bị vây ở trong đám sương mù này, không tìm thấy phương hướng, cũng không nhìn thấy đường ra ngoài. Sau khi nghe Cố Ninh Du thở dài lần nữa, Phó Dĩ Phỉ không nhịn được hỏi cô: “Du Du, đây đã là lần thứ 99 hôm nay cậu thở dài rồi, rốt cuộc cậu có tâm sự gì vậy?”“Nào có 99 lần?” Nghe miêu tả khoa trương như vậy, cuối cùng Cố Ninh Du cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: “Chỉ là có chút vấn đề không nghĩ ra mà thôi, cũng không tính là tâm sự gì! Quên đi, bây giờ tớ không định nghĩ nữa. ''