¤Chương 1: Xuyên qua(2)Từ giờ nữ chính đã xuyên không nên ta xưng bằng nàng nha m. nĐau, đau quá! Cả thân mình như bị hàng vạn con trùng bò qua khiến Tuyết Y cảm thấy một hồi đau đớn. Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng không phải là màu trắng của phòng thí nghiệm hay bệnh viện, mà là một tấm trướng sa (màn ngủ) màu hồng nhạt cũ nát. Nhìn thoáng qua cách trang trí trong phòng, Tuyết Y không khỏi hoảng hốt. Bàn ghế gỗ mục cũ, gương đồng cùng bàn trang điểm thô sơ mờ nhạt... Nàng không phải đã xuyên không rồi chứ??? Câu hỏi to đùng bất chợt đặt ra khiến nàng cứng nhắc, da đầu run rẩy từng hồi. Mẹ nó, đây không phải tiểu thuyết ngôn tình có được không, là kẻ nào nói xuyên không là chuyện bịa đặt. Nếu là bịa đặt, sao cái họa này lại rơi trên đầu nàng chứ... Cố gắng nâng thân thể suy yếu dậy, Tuyết Y không khỏi mắng người. Thân thể này yếu như vậy, còn không bằng 1/10 sức lực của nàng ở kiếp trước, có xuyên thì cũng cho nàng thân thể khỏe mạnh chút chứ. Cuối đầu xem xét thân thể chính mình Tuyết lần nữa lệ rơi đầy mặt. Oa oa. . Nhìn nhìn bàn tay cực kì nhỏ nhắn, trắng nõn trông vô cùng đáng yêu nhưng mà. . Ai có thể cho nàng biết đây là cái thiên lý quái quỷ gì hay không vậy? Không phải mấy cuốn truyện cẩu huyết đó đều nói nữ chính xuyên không không phải toàn là công chúa, vương phi thì cũng là hoàng hậu sao, sao tới phiên nàng xuyên lại thành cái kiểu oa nhi 5 tuổi vậy a. Nhanh chóng bước xuống giường nhỏ hướng về gương đồng kia mà đi đến. Phản chiếu trong gương là hình ảnh một bé gái khoảng 5 tuổi, gương mặt phấn điêu ngọc mài: khuôn mặt bầu bĩnh đầy non nớt; mắt hạnh to tròn, tròng mắt đen láy tựa như vòng xoáy thần bí hút hồn người; chiếc mũi nhỏ nhắn thon dài, đôi môi không điểm mà hồng một màu anh đào hơi vểnh lên chọc người ngứa ngáy. Ách. . gương mặt này của nàng có phải quá mức xinh đẹp rồi không, mặc dù thân thể này còn nhỏ nhưng nàng cam đoan trưởng thành chắc chắn là yêu nghiệt gây hại thế gian. Kiếp trước Tuyết Y tuy là 'đế một phương, vương một cõi', nhưng điểm yếu duy nhất là lại có khuôn mặt quá mức bình thường, chỉ miễn cưỡng xem là thanh tú. Kiếp này xuyên qua coi như là quà bồi thường lão thiên cho nàng vậy. Ừm ừm. . làn da này thật trắng, trắng đến mức thấy được cả mạch máu trên cơ thể, lại còn rất non mịn sờ vào xúc cảm rất tốt... Nữ chính của chúng ta cứ tiếp tục soi gương và tự kỷ ( mất mặt quá T-T). Sau khi cảm thấy trình độ tự kỷ của mình đã quá đủ, Tuyết Y cuối cùng cũng dừng lại. Trở lại giường nhỏ, nàng bắt đầu sắp xếp lại trí nhớ của thân thể này một chút. Thông qua trí nhớ ít ỏi nàng mơ hồ biết được mình đã xuyên không đến một đại lục xa lạ. Đại lục này có tên gọi là Thần Chi-một nơi vô cùng rộng lớn. Đại lục chia làm bốn nước theo đông-tây-nam-bắc làm lượt là Đông Long quốc, Tây Chu quốc, Nam Vũ quốc cùng Bắc Hổ quốc và thêm rất nhiều quốc gia nhỏ khác. ¤Chương 1(2. 4)Trong đại lục Thần Chi mỗi quốc gia đều có một thần thú riêng làm vật thủ hộ và tượng trưng cho nước đó. Ví như Đông Long có Thanh Long thần thú,Tây Chu có Chu Tước thần thú, Nam Vũ thần thú là Huyền Vũ, Bắc Hổ lại là Bạch hổ thần thú. Tuy nói đại lục Thần Chi rộng lớn nhưng theo trực giác của nàng thì đây chỉ là phần nhỏ thôi, nàng tin tưởng còn có những nơi mà người ở đại lục này chưa tìm ra. Nơi Tuyết y xuyên đến là phía tây đại lục Tây Chu quốc. Nơi này nhìn có vẻ giống trái đất nhưng thực chất lại khác biệt hoàn toàn. Con người ở đây lấy nắm đấm làm chân lý, lấy quyền cước làm thước đo, quả đấm của ai mạnh hơn thì ngươi có sai cũng thành đúng. Tồn tại ở đây gồm có chiến sĩ, ma pháp sư, dược linh sư, luyện kim sư... Trong đó chiến sĩ chiếm gần một nửa đại lục, ma pháp sư chiếm hai phần, ba phần còn lại là các nghề nghiệp khác. Lực lượng ma pháp sư, dược linh sư cùng luyện kim sư tuy chiếm tiểu số nhưng lại không ai dám coi thường, đặc biệt là linh dược sư và luyện kim sư. Nếu nói chiến sĩ là cận chiến, thì ma pháp sư chính là một chiến sĩ đường dài hoàn hảo; ma pháp sư tập hợp nguyên tố ma pháp để chiến đấu, chỉ cần không bị kẻ địch tiếp cận thì bảy phần đã thắng. Dược linh sư lại càng trân quý hơn, muốn làm một dược linh sư ngươi phải có tinh thần lực cường đại, kiên nhẫn cùng chịu khó, đặc biệt hơn là dược linh sư cũng có thể là ma pháp sư hỏa hệ nhưng trường hợp này rất hi hữu. Giống với dược linh sư, luyện kim sư cũng cần có tinh thần lực mạnh mẽ nhưng luyện kim sư lại là chức nghiệp rèn luyện vũ khí. Vũ khí hay đan dược mà luyện kim sư-dược linh sư luyện ra được phân theo cấp bậc của tu luyện giả, cấp bậc càng cao thì thành phẩm càng tốt. Có một qui định bất thành văn mà tất cả mọi người trong đại lục Thần Chi đều tự biết đó là không được đắc tôi với hai kẻ dược linh sư cùng luyện kim sư. Nếu ngươi có thể chắc chắn cả đời không phải uống thuốc hay cần vũ khí tốt thì cứ việc trêu vào hai đại thần này- kẻ duy nhất được cả đại lục kính trọng, đến hoàng tộc cũng phải nhường nhịn ba phần. Ừm Ừm... Coi như là có chút thú vị đi, nàng trước nay rất yêu thích thể nghiệm mới lạ nên đây là nơi hoàn hảo nhất nàng muốn đến. Nhưng mà thân phận hiện nay lại khiến nàng cực kì chán ghét. Chủ nhân thân thể này tên Lạc Tuyết Y- tiểu oa nhi năm tuổi- là tứ tiểu thư thừa tướng phủ sống ngay ở kinh thành, ngay dưới chân thiên tử. Nhưng mà ... nàng cư nhiên lại là thứ nữ a... . Điểm duy nhất nàng thấy đại lục Thần Chi giống Trung Quốc thời cổ đại đó là phân biệt chính- thứ nặng nề. Nếu nói con chính thất là thiên chi ngọc diệp, thiên kim kiêu tử thì con thứ thiếp lại bị coi là rác rưởi, thứ thấp hèn; trừ khi ngươi là cường giả, đủ sức dẫm đạp đám người kia dưới chân. Cha Tuyết Y là Lạc Thành Danh-tả thừa tướng Hiên Viên vương triều- hiện đã có một chính thất, tám tiểu thiếp cung n thông phòng... Thật đúng là kẻ trăng hoa chính hiệu. Lạc Thành Danh tuy thê thiếp thành đàn nhưng chỉ có tất cả bảy người con gồm bốn nữ ba nam, Lạc tuyết Y là con gái thứ tư của y. Mẫu thân thân sinh của nàng là Trần thị -Trần Uyển, con gái cưng-trưởng nữ của thành chủ Bình thành Tây Chu quốc-Trần Hạo. Có rất nhiều người thắc mắc tại sao một trưởng nữ chính thất như Trần Uyển lại cam nguyện làm lẻ cho Lạc Thành Danh, không lẽ sức quyến rũ của y cao như vậy? Đáp án tất nhiên là không, còn chuyện vì sao. . aiz. . đây chính là bi kịch tình yêu của cô nương tuổi mới lớn a. Trần thị -Trần Uyển ngày đó vốn cũng là cành vàng lá ngọc, là hòn ngọc quý trên tay Trần gia được Trần lão gia tử vô cùng sủng ái. Nhưng trong một lần đi đạp thanh, Trần thị lại gặp được Lạc Thành Danh lúc đó cũng đi thị sát. Từ đó mà xuân tâm thiếu nữ nhộn nhạo, lại thêm Lạc Thành Danh buông lời ngọt ngào hứa hẹn, con cừu nhỏ được nuôi dưỡng trong sân nhà như nàng ta sao có thể cưỡng lại mật ngọt ái tình. Kết quả đó là cả hai tự ý ước hẹn, khi ông ngoại Tuyết Y biết được đã ra sức ngăn cản, nhưng Trần thị bấy giờ nhất quyết không phải Lạc Thành Danh không gả khiến Trần lão gia tử tức đến ngã bệnh. Cuối cùng Trần lão gia hết cách, đành cắn răng gả con gái mình đi nhưng trong lòng lại nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà họ Lạc. Đến hôm nay tuy đã không còn tức giận nhưng nói không oán hận là giả. Về phần Trần Uyên từ khi lấy Lạc Thành Danh cũng cảm thấy hạnh phúc, chỉ có điều hạnh phúc đó chưa được mấy tháng lại hay tin Lạc Thành Danh tiếp tục nạp vào hai vị thị thiếp thì ngất xỉu tới hơn nửa ngày mới tỉnh. Thời gian ba năm trôi qua, sự nhạt nhẽo trong tình yêu, sự thất vọng khi phải làm thiếp nhà người đủ làm tình yêu Trần thị từng mộng mơ hoàn toàn vỡ vụn. Trần Uyển cũng biết Lạc Thành Danh chỉ là thấy cái mới mà yêu thích, hơn nữa thứ y quan tâm không phải Trần Uyển mà là lợi ích từ phụ thân nàng ta thì đúng hơn. Khi đó Trần Uyển hoàn toàn buông bỏ hi vọng để toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con, cũng là lúc Lạc Tuyết Y được một tuổi. Vì Tuyết Y từ lúc mới sinh đã được chẩn là kinh mạch bế tắc, mà ma pháp sư cũng cần tới mười tuổi mới biết có hay không nguyên tố ma pháp dao động, nên ở Lạc gia nàng đã bị coi là nửa phế vật. Mà Lạc Thành Danh cũng coi như là kẻ có lương tâm, tuy biết nàng là nửa phế vật nhưng cũng không đối xử quá khắc nghiệt với mẹ con nàng, ít nhất là không đến mức phải đi ăn mày. Nhưng y không khắc nghiệt không có nghĩa là người khác cũng vậy. Nhan sắc của Trần Uyên từ khi đến Lạc gia đã làm người ta ghen tị, mà từ khi nàng sinh ra cũng quá mức yêu nghiệt khiến cho nhiều kẻ càng ghen ghét nhiều hơn. Cũng vì nguyên nhân này mà làm cho 'nàng' mất mạng, lại khiến nàng vô tình cùng lúc xuyên qua. Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh trước khi chủ nhân thân thể này chết đi, Tuyết Y mặt đen hơn phân nửa. 'Nàng' là bị người đẩy xuống nước mà chết, một đứa bé mới năm tuổi quá xinh đẹp là có tội sao. Hừ. . vậy cũng đừng trách nàng quá ngoan độc, cây muốn yên mà gió không chịu ngừng. Các ngươi cứ ở đó mà chờ ta trả thù đi. Lạc Tuyết Y nàng tế, nếu không đem những kẻ đã từng hại nàng dẫm dưới chân, không đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống bọn chúng thì đem tên nàng viết ngược lại đi. Sát ý nổi lên trong mắt Lạc Tuyết Y khiến nhiệt độ xung quanh nàng giảm đi triệt để, đủ để chim cánh cụt nam cực vui vẻ hoan hô rồi.