Hai người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy Trần Tú Lệ chạy tới, cúi đầu chào Dương Phàm, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Trần Tú Lệ là ai, cô ta chính là quản lý của Lam Hải Ưu Tuyển, còn là người của Thương hội Thuận Thái. Người thanh niên mặc quần áo bình thường này là ai, làm sao có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, ngay cả Trần Tú Lệ cũng rất cung kính với hắn. Nghe được lời nói của Trần Tú Lệ, đầu óc hai người bọn họ càng thêm trống rỗng. Miễn phí không giới hạn?Nói cách khác, ngay cả Thương hội Thuận Thái cũng muốn lấy lòng người này!Nghĩ đến đây, hai người không khỏi kinh hãi, vừa rồi bọn họ vẫn còn đang cười nhạo Dương Phàm là tên nghèo hèn. Tiếng vả mặt bôm bốp đến cũng nhanh quá rồi, người ta rõ ràng chính là một vị nhân vật lớn. May mắn thay, đối phương không so đo với bọn họ, nếu không chỉ sợ họ còn không biết mình chết như thế nào. Dương Phàm liếc mắt nhìn Trần Tú Lệ, cười nói: “Không sao, thẻ này là làm cho bạn tôi, nạp tiền cũng rất hợp lý”Trần Tú Lệ vẫn từ chối: “Dương tiên sinh, đừng làm như vậy, thu tiền của ngài thì cấp trên sẽ trách móc chúng tôi mất. ”Hai cô gái đã chết lặng, còn không dám nhận tiền, địa vị rốt cuộc là cao tầm nào thế. Hai người đều hơi cúi đầu, giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ Dương Phàm sẽ làm khó bọn họ. Dương Phàm mỉm cười nói với Trần Tú Lệ: “Sao đến cả việc ăn một bữa cơm còn không để người ta tốn tiền, còn có vương pháp hay không?”“Được rồi, cô đi trước đi, sẽ không có ai trách cô. ”Theo quan điểm của Dương Phàm, nhiệm vụ của hắn là chữa bệnh, cứu người, không cần phải nhận ân huệ lớn như vậy. Như thế có chút không thoải mái. Thấy Dương Phàm khăng khăng không chịu, Trần Tú Lệ cũng không nói thêm gì nữa, cứ rối rít xin lỗi mới rời đi. Cô gái mặc váy ngắn lấy hết can đảm đứng lên: “Soái ca, kết bạn Wechat đi. ”Nói rồi, cô ta theo thói quen sờ sờ điện thoại di động, sau đó mới nhớ tới điện thoại đã bị Dương Phàm ném vào thùng rác. Dương Phàm sững sờ, đây thật sự là thay đổi thái độ 180 độ. Hắn mỉm cười nói: “Xin lõi, danh sách đã đầy, để lần sau đi. ”Nói xong, hắn trực tiếp cùng Đường Ngữ Yên rời đi. Đối với loại phụ nữ này, Dương Phàm không hề có một chút hứng thú nào, rác rưởi nên ở trong thùng rác. Cô gái mặc váy ngắn bị từ chối, trên mặt không có nửa phần xấu hổ, hiển nhiên đã thành thói quen. Nhìn thấy Dương Phàm rời đi, hai người nhặt điện thoại từ thùng rác lên, sau đó thất vọng rời đi. Dương Phàm và Đường Ngữ Yên trở về biệt thự, trời đã không còn sớm, mỗi người chia nhau đi tắm rồi vào phòng đi ngủ. Dương Phàm nằm trên giường, trằn trọc xoay người, không ngủ được. Trong lòng rất bất mãn với Thiệu Danh Thần, một ván bài tốt cứ thể bị chơi hỏng. Còn hai cô gái nằm trên chiếc giường kia, một người tên là Tĩnh Tĩnh, người còn lại cũng tên là Tĩnh Tĩnh. Vốn là chuẩn bị cho hắn, thế mà bây giờ hắn chỉ có thể lẻ loi nằm trên giường, lẳng lặng nghĩ ngợi. Nếu trước đây Lý Bạch không viết ra bài thơ «Tĩnh Dạ Tứ>, thì có khả năng bây giờ hắn có thể viết được. một bài <Dạ Tư Tĩnh>>. Mấy ngày kế tiếp, Dương Phàm không có việc gì làm, cho nên mày mò đan dược ở nhà. Luyện chế Tôi Luyện đan tam chuyển hoàn toàn không là gì đối với hắn, chỉ cần nửa giờ là có thể luyện được một lò, dược liệu cũng rất dễ mua được. Vốn dĩ Dương Phàm muốn kiếm chút tiền với thứ này, nhưng sau đó hắn nghĩ lại, những kẻ giàu có hiện tại đều có phần kiêu căng càn rỡ, nếu để bọn họ mua được. thì bản thân có thể sẽ trở thành người tiếp tay cho giặc. Vì thế hắn lập tức bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Hắn đem cho hết đống đồ mà mình vừa làm ra, lại gửi vài chai cho Cao Đại Cường và Hầu Hiểu Linh, sau đó hắn mới nhàn rỗi. Trong ngày, hắn bước ra khỏi nhà, đi dạo quanh biệt thự. Lại nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp cách đó không xa, đó là Vương Lệ Trữ sống ở biệt thự số năm.