“Anh Tề không cần phải tự trách làm gì, chuyện này không phải là lỗi của anh đâu. ” Tần Đường Ngọc vội vàng nói. Văn Tư Thuận cũng nói: “Anh Tề không làm sai gì cả, người sai chính là bọn họ, chỉ là bây giờ thế lực của chúng ta không bằng người ta nên khó tránh khỏi việc phải nhìn mặt bọn họ mà thôi. ” Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Cũng không cần phải quá lo lắng làm gì, nằm gai nếm mật ấy mà, mặt mũi mất rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được thôi. ” Tần Đường Ngọc nói: “Chỉ cần anh Tề bằng lòng giúp đỡ Văn gia chúng tôi thì chúng tôi đương nhiên sẽ có thể tìm lại được chỗ mặt mũi đã mất!” Bây giờ Văn gia đã đang ôm chặt lấy cái đùi của Tề Đẳng Nhàn rồi, dù sao thì bọn họ cũng đã biết chuyện Tề Đẳng Nhàn chính là giám đốc hiện tại của Long Môn Thượng Hải rồi! Đám người Giang Sơn Hải, Tống Chí Mai có tranh đấu gay gắt hơn nữa thì cũng vô dụng cả thôi, bởi vì trong tay bọn họ không có ngọc tủy đại diện cho thân phận của giám đốc Long Môn. Cộng thêm việc có cấp dưới cũ của Văn gia ủng hộ thì việc Tề Đẳng Nhàn muốn áp đảo toàn bộ Long Môn Thượng Hải cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. “Yên tâm yên tâm, đến lúc đó Văn gia các người tất nhiên sẽ được nở mày nở mặt, ít nhất thì cũng không thể kém hơn ngày trước được. ” Tề Đẳng Nhàn cười nói. AdvertisementDạo gần đây hắn cũng đang suy nghĩ về chuyện này, trong lòng cũng đã có một phương án khá ổn rồi. Cái người tên Giang Sơn Hải này quá nửa là sẽ dựa vào Triệu gia rồi, để cho ông ta thăng chức là chuyện tuyệt đối không thể nào. Tống Chí Mai à, đó là nhạc mẫu phu nhân tương lai của mình, tất nhiên là phải thân thiết hơn một chút. Nếu như Văn gia bên này đã nương nhờ vào mình rồi thì hắn cũng không thể làm ra chuyện qua cầu rút ván như Chu Nguyên Chương được. “Người của Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo đến rồi, đó là thần bài Diệp Kế Hùng!” Lúc này, không biết là ai đã hô lên một tiếng kinh ngạc. Đám đông nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ âu phục và đôi giày da bước vào trong sân, mỗi nơi anh ta đi qua đều nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng từ các người đẹp. Các nhân vật lớn trong thành phố Thượng Hải đều có một loại kiêu ngạo trịch thượng ở trong người, bởi vì Thượng Hải là một đô thị tài chính, và theo quan điểm của bọn họ, những người được gọi là nhân vật lớn đến từ các gia tộc lớn ở nơi khác đều chỉ là những kẻ nhà quê mà thôi. Nhưng bọn họ lại không dám xem thường Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo. Diệp gia người ta kiểm soát ba mươi phần trăm số sòng bạc lớn nhỏ trong toàn thành phố Kinh Đảo, thu nhập hàng ngày lên tới hàng chục triệu, vào mùa du lịch cao điểm thậm chí còn đạt mức thu nhập hàng ngày kinh khủng lên đến hàng trăm triệu! Vả lại, Kinh Đảo cũng là một thành phố quốc tế, các sòng bạc ở đó nổi tiếng trên toàn thế giới, sòng bạc của Diệp gia còn là nơi tổ chức rất nhiều kì thi Poker quốc tế nữa. Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy Diệp Kế Hùng thì đã cảm thấy vui vẻ, đây chẳng phải là cái tên nhóc đã chơi Blackjack với mình hay sao? Lần trước anh ta được Từ Ngạo Tuyết mời đến để phá đám Hướng Đông Tinh, kết quả lại bị hắn làm cho phải chạy về Kinh Đảo trong sự nhục nhã, còn nói cái gì mà nếu như không thắng lại được thì cả đời này sẽ không gọi là “thần bài” nữa. “Chắc không phải cậu Diệp chính là mối lương duyên mà ông Giang chuẩn bị cho Giang Khuynh Nguyệt tiểu thư đâu nhỉ? Như thế thì thật là xứng đôi mà!” Có người không nhịn được mà khẽ giọng hỏi. “Các mối quan hệ của phó giám đốc Giang thật là lợi hại, thế mà ngay cả Diệp gia ở Kinh Đảo cũng bằng lòng nể mặt ông ấy, tôi thấy cái chức giám đốc của Long Môn Thượng Hải chắc chắn sẽ thuộc về ông ấy thôi!” Khi đang nói chuyện, một nhóm khách quý khác đã lại đến bữa tiệc, mỗi người trong số họ đều có thể nói là những nhân vật tương đối quan trọng. “Thượng quan, không ngờ ngài cũng ở đây đấy!” Tề Đẳng Nhàn đang bận đánh giá Diệp Kế Hùng thì bả vai bỗng nhiên bị người khác vỗ vào một cái. Trên thực tế thì các cao thủ võ học đều không thích bị người khác bất thình lình vỗ vào vai một cái, bởi vì cơ thể của bọn họ lúc nào cũng có phản ứng căng thẳng, nếu không cẩn thận thì sẽ theo bản năng mà đánh ra một cái băng quyền để đẩy người kia ra. Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn đã cao đến một cảnh giới nhất định rồi, cách thức chào hỏi không mang ác ý này sẽ không khiến cho hắn sinh ra phản ứng căng thẳng. “Thượng Quan? Ông đây đâu có mang họ Thượng Quan!” Tề Đẳng Nhàn cau mày, nổi trận lôi đình và đáp trả lại. Ngay cả tên họ của mình cũng không rõ mà còn dám đến gần để lân la làm quen à? Người vừa vỗ vai Tề Đẳng Nhàn là Hà Lỗi bỗng chốc vô cùng xấu hổ, ông ta nói: “Đương nhiên tôi biết ngài không mang họ Thượng Quan mà là mang họ Tề, thế nhưng đối với tôi mà nói thì ngài chẳng phải là Thượng quan hay sao?” Tề Đẳng Nhàn đánh giá Hà Lỗi suốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra ông ta là ai, đây chẳng phải là vị phó chủ nhiệm của ban chính trị Thượng Hải hay sao? “Ha ha ha... ban nãy Tề tướng quân đã dọa cho tôi một trận đấy. ” Hà Lỗi nói. Hà Lỗi là người được phe của Phó Phong Vân tuyển chọn để đề bạt, tất nhiên là ông ta biết rất rõ Tề Đẳng Nhàn có bối cảnh như thế nào rồi...