Từ Ngạo Tuyết rất nhanh liền chuyển đề tài trò chuyện đi, nói sang chuyện khảo hạch của Tề Đẳng Nhàn. Hiện tại, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào trận khảo hạch này, những người khác căn bản không quan trọng, đều là vai phụ, quan trọng là khảo hạch của hắn! Một khi khảo hạch của hắn thất bại, như vậy, tất nhiên Phó Phong Vân sẽ không có sắc mặt tốt, thế lực nhà họ Triệu cũng sẽ liên tiếp tấn công. Mà hắn mất đi hào quang chuẩn tướng, vậy thì nhà họ Dương cũng sẽ có thể không kiêng nể gì ra tay. Tề Đẳng Nhàn bảo hai người lão đồ tể và Dạ Ma tiêu diệt tổ chức sát thủ tên “Giang Lưu”, có tác dụng rung cây dọa khỉ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp phải thủ đoạn âm hiểm nào. Nhưng chuyện này không thể làm một mẻ, khỏe suốt đời, rất nhiều người đều sẹo lành quên đau, huống chi còn có ích lợi kếch xù làm tiền đề. Tề Đẳng Nhàn lại mặt không biểu tình nói: “Tôi nói sẽ đánh bay hết hàm răng của Diệp Phi Lưu, những lời này, nói được thì làm được. ” Dương Quan Quan có chút hưng phấn nói: “Đến lúc đó tôi sẽ đi theo để xem!” Có thể xem náo nhiệt, mở rộng tầm mắt, sao lại không đi chứ? “Không bằng giúp tôi một việc trước đã?” Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn. “Hả?” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, “Tôi từ chối, trong bụng cô chắc chắn đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa, cô quá nguy hiểm. ” Từ Ngạo Tuyết lại nhẹ nhàng kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ mình, dịu dàng nói: “Vậy thì chỉ có thể để Dương tiểu thư nhìn thấy dấu vết bị chó gặm trên cổ tôi thôi. ” Tề Đẳng Nhàn tức giận đến suýt chút nữa chết ngay tại chỗ, người đàn bà này…thật hạ tiện! Hiển nhiên, Từ Ngạo Tuyết vì để trả thù trước đây Dương Tĩnh đột phá điểm mấu chốt của cô ta, hiện tại phong cách làm việc thay đổi lớn, có hơi không kiêng nể gì. “A ha ha… Cô nói nghe thử xem, rốt cuộc chúng ta cũng là bạn bè, hơn nữa hôm nay cô cũng ra tay giúp chúng tôi đối phó nhà họ Dương, có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp!” Tề Đẳng Nhàn tỏ ra nghĩa chính ngôn từ nói, dáng vẻ núi đao biển lửa không chối từ. Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn bày ra dáng vẻ đạo mạo thì nhịn không được mà cười lạnh, muốn đấm vào mặt hắn hai cái. Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Giúp tôi liên lạc với Trần Ngư, bảo nhà họ Trần giúp đỡ, tôi muốn đến Nam Dương tiếp quản công việc của nhà họ Triệu. ” Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi thay đổi, tuy rằng Trần Ngư cố ý quậy đục nước, thậm chí thả cá mập như tài phiệt thượng tinh vào bàn, nhưng mà hắn không muốn cho phần tử nguy hiểm Từ Ngạo Tuyết cũng gia nhập vào! “Chuyện này không thể được!” Tề Đẳng Nhàn hạ giọng, trầm giọng nói. “A…” Từ Ngạo Tuyết cười như không cười gật gật đầu, nói, “Anh xác định muốn từ chối tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Làm như vậy, với tôi không có chỗ tốt!” Từ Ngạo Tuyết nói: “Có lẽ đối với anh không có chỗ nào tốt, nhưng đối với nhà họ Triệu cũng sẽ không có chỗ tốt. Thời khắc mấu chốt, tôi sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái, chuyện này, đối với anh mà nói thì thế nào?” Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, cảm thấy có chút thú vị. Cho dù Từ Ngạo Tuyết tiếp tục uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý cho cô ta đến Nam Dương. Nhưng hiện tại, Từ Ngạo Tuyết nói, thời khắc mấu chốt sẽ đâm sau lưng nhà họ Triệu một cái, điều này làm hắn cảm thấy hứng thú. Với sự hiểu biết của hắn về tính tình có thù tất báo của Từ Ngạo Tuyết, lời này cũng không phải chỉ là nói cho có, nhà họ Triệu từ trên cao nhìn xuống an bài vận mệnh của cô ta, đối với cô ta mà nói, đã là một loại sỉ nhục. Hắn không khỏi suy nghĩ, để Từ Ngạo Tuyết đi Nam Dương, vậy thì sẽ tương đương với rồng về biển rộng, thả hổ về rừng… Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn vẫn quyết định đồng ý với Từ Ngạo Tuyết, bởi vì hắn biết rõ Từ Ngạo Tuyết là một kẻ tàn nhẫn.