Khi đến nước Mỹ, cô ấy sẽ gặp phải càng nhiều loại người hơn nữa và sẽ có càng nhiều cục diện nguy hiểm cần phải ứng phó hơn nữa. Cô ấy có thể cảm nhận được sự trưởng thành của chính mình, vậy cho nên dù cô có cảm thấy mệt mỏi một chút thì cũng không sao, ít nhất thì cô ấy không hi vọng lúc mình đứng ở bên cạnh Tề Đẳng Nhàn sẽ khiến cho người khác cho rằng cô ấy kém cỏi hơn ba phần so với những người như Hướng Đông Tinh. “Chưa từng nghĩ tới việc một kẻ lười biếng như mình lại sẽ cố gắng như vậy, đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?” Lý Vân Uyển ngồi ở trong khoang hạng nhất, lười biếng dựa vào ghế và thầm nghĩ trong lòng. Khí chất hiện tại của cô ấy mặc dù không khoa trương đến mức khiến cho người ta ngưỡng mộ như Ngọc Tiểu Long nhưng cũng đủ để cho những người đàn ông tự xưng là tinh anh trong khoang hạng nhất có chút chùn bước. Sau khi tiễn Lý Vân Uyển đi, Tề Đẳng Nhàn cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn xông đến tập đoàn Hướng thị để tẩn cho Hướng Đông Tinh một trận. Nếu không phải Irena Jinva vẫn báo cáo công việc cho hắn hàng ngày thì e rằng hắn sẽ không ý thức được việc mình đã bị Hướng Đông Tinh chơi xấu đâu. Cũng may là tạm thời hai người họ vẫn còn chưa biết gì. Sắp xếp cho Irena Jinva đến tập đoàn Hướng thị, ý định ban đầu chính là để tránh cho hậu viện bốc cháy. Kết quả, Hướng Đông Tinh thì hay rồi, cô ta trực tiếp sắp xếp cho hai người gặp mặt, lại còn chuẩn bị bắt hai người hợp tác làm việc trong tương lai. “Mới khai cuộc mà đã biến thành độ khó địa ngục rồi. Cho dù tôi có cuỗm mất chai rượu nhà cô thì cô cũng đâu tội gì mà phải làm chuyện này với tôi đâu nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn cười khổ trong lòng. Trước đây Tề Đẳng Nhàn còn nghĩ hay là thôi không bắt Irena Jinva phải phiền phức như thế nữa, ngày nào cũng báo cáo công việc với hắn là chuyện không cần thiết, hơn nữa còn có nguy cơ bại lộ... Nhưng hiện tại xem ra công việc này là rất cần thiết, thậm chí hắn còn phải tự mình đi qua đó để dặn dò vài câu mới được. Mới vừa đi vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, Tề Đẳng Nhàn đã thấy được một bóng dáng quen thuộc, thế mà lại là Tôn phu nhân của Tài Phiệt Thượng Tinh mà hắn đã gặp phải ở quán bar hôm đó. Bên cạnh Tôn Dĩnh Thục đương nhiên là có hai vệ sĩ đi theo rồi, sau khi đi vào trong tiểu khu, cô ta vừa hay gặp phải Tề Đẳng Nhàn. “Tôn phu nhân, trùng hợp thế à?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười và hỏi. Tôn Dĩnh Thục lại cười nói: “Tề tổng không gọi tôi là vị phu nhân bổng tử nữa à?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôn phu nhân là một người giữ chữ tín, đương nhiên là đáng để tôn trọng rồi, loại xưng hô kiểu trêu tức này vẫn là bỏ đi thì hơn!” Lần này hai người gặp mặt cũng không có cảm giác giương cung bạt kiếm gì nữa rồi, dù sao thì Tôn Dĩnh Thục đã cho người đem đến tờ chi phiếu một trăm triệu, chuyện đó ít nhiều cũng khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thoải mái trong lòng. “Sao Tôn phu nhân lại ở đây thế? Có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?” Tề Đẳng Nhàn thuận miệng nói câu khách sáo. “Thì ra Tề tổng cũng ở đây à, thật là trùng hợp. Ngồi chơi thì thôi khỏi, tôi đến là để xin người khác giúp đỡ. ” Tôn Dĩnh Thục nói: “Nếu có thời gian thì tôi sẽ mời Tề tổng uống trà, dù sao thì hòa khí cũng sinh tài lộc mà. ” Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này của Tôn Dĩnh Thục thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, xin người khác giúp đỡ? Người nào có thể đáng để bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh này đến xin giúp đỡ chứ? Hắn nghĩ lại một chút, trong lòng đã có đáp án, không phải là đến xin Triệu Hồng Tụ giúp đỡ chứ? Tôn Dĩnh Thục xin cái vị “Thiên Phạt” này của Triệu gia giúp đỡ là muốn làm gì chứ? Cô ta và Triệu gia có quan hệ gì? Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm nảy sinh ý định ra tay độc ác phá hủy cái đẹp, nếu như Triệu gia bắt tay với Tài Phiệt Thượng Tinh thì có chút đáng sợ. Có điều, hắn tạm thời kìm nén được suy nghĩ này. “Phu nhân, cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại đáng để cô đích thân đến gặp thế?” Tôn Dĩnh Thục thở dài, trong giọng nói có mang theo chút bất lực. Tề Đẳng Nhàn có hơi tò mò về việc tại sao Tôn Dĩnh Thục lại muốn tìm Triệu Hồng Tụ, loại chuyện như Tài Phiệt Thượng Tinh liên thủ cùng Triệu gia này ít nhiều vẫn có thể khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ.