Trần Ngư bình tĩnh trả lời: " Bây giờ ông có hai lựa chọn, một là quỳ xuống xin lỗi bạn tôi, hai là ngoan ngoãn bán quán bar lại cho tôi, chọn một trong hai". Ngược lại Tôn Dĩnh Thục không hề nghĩ đến, đại tiểu thư của Trần gia sẽ xuất hiện ở quán bar Kim Thành, hơn nữa dường như là cùng một bọn với Tề Đẳng Nhàn. Hai người phụ nữ đối lập nhìn nhau, tạo nên một phong cảnh độc nhất vô nhị. "Bình thường đều là tôi bị người khác bắt quỳ xuống xin lỗi, không ngờ ngược lại lần này đại boss lại cho tôi chỗ dựa khiến người khác quỳ xuống xin lỗi tôi". Tề Đẳng Nhàn không thể không vui sướng. Thậm chí cảm thấy có chút không quen. AdvertisementTôn Trạch Vũ trực tiếp cười điên lên, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu ép buộc mua bán như vậy đấy, cô gái à, cô là ai ?". "Tôi ư ?. Ông hỏi cô ta thì biết". Trần Ngư chỉ tay vào Tôn Dĩnh Thục, nói. Cô ấy và Tôn Dĩnh Thục chẳng có mâu thuẫn gì, Trần gia và Tài Phiệt Thượng Tinh cũng không có qua lại, chỉ có điều, hôm nay Tề Đẳng Nhàn cùng đám người đang cãi nhau, đương nhiên cô ấy không có lý nào lại ngồi nhìn mà không để ý. Để Tề Đẳng Nhàn chán nản bị đuổi ra khỏi quán bar, thì cô ấy cũng chẳng còn mặt mũi. Tôn Dĩnh Thục cười cười với Trần Ngư, nói: "Tôi đã quyết định đầu tư cho quán bar Kim Thành, cô đến muộn rồi". Trần Ngư đáp: " Những lời cô nói, không có hiệu lực". Ánh mắt Tôn Dĩnh Thục sắc bén, nói: "Nếu như lời nói của Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi không có hiệu lực, vậy tôi không biết, lời nói của ai, mới được tính là có hiệu lực". Trần Ngư nhún vai, trả lời: "Rất đơn giản, là tôi nè". Nói xong, cô ấy bấm một dãy số, nói: "Xin chào, tôi là Trần Ngư, tôi muốn mua quán bar Kim Thành ở tỉnh Trung Hải. Làm phiền nói với ông chủ một tiếng". Tôn Trạch Vũ, nói: "Cô nói với ai cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không chịu thua đâu, tôi chỉ thừa nhận Tôn phu nhân thôi". Trần Ngư lắc đầu, không nói chuyện, bỏ điện thoại vào chỗ cũ. Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục lại không dễ nhìn cho lắm, lạnh lùng nói: "Xưa nay tôi và Trần gia ở Nam Dương không thù không oán, cô nhất định phải chọc giận tôi sao ?". "Cô ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được chứ đừng nói đến việc cứu người khác, còn nói với tôi mấy lời này. Có buồn cười không cơ chứ? Trần Ngư sững sờ, sau đó cười. "Tôn phu nhân, cô yên tâm, quán bar Kim Thành chỉ thừa nhận mỗi mình cô, ai đến cũng không đáng tin cậy". Đang nói chuyện, điện thoại ông ta reo lên, cầm lên xem xét dãy số, cả người cảm thấy không ổn, sắc mặt trắng bệch đi. "Tiểu Tôn à, có một vị tiểu thư nhìn trúng quán bar của ông rồi, bán cho cô ấy đi". "Cô ấy đưa ra bao nhiêu tiền, ông đều phải bán". "Bán lỗ, sẽ có người đền bù cho ông, bán lời, vậy đó đều là của ông". Tôn Trạch Vũ khó khăn nuốt nước bọt, nói: " Tôi…tôi biết rồi, ngài yên tâm". Không cần hoài nghi sức ảnh hưởng của Trần gia Nam Dương ở Trung Quốc, trước mắt mà nói, Trần gia còn độc chiếm Nam Dương, như vậy, bọn họ ở Trung Quốc có một địa vị không thể nào lay chuyển. Dù sao, không phải ai cũng không quên Tổ Quốc giống như Trần gia, bằng lòng lấy thấp giá nhiều tài nguyên nhượng lại cho Trung Quốc. Hơn nữa, những tài nguyên đó không dễ có được, bắt buộc phải thông qua các lớp phong tỏa của những quốc gia phương Tây. Trước khi Triệu gia vào Nam Dương, địa vị và tiếng nói của Trần gia, là không thể lay chuyển, lung lay Trần gia, chính là lung lay lợi ích quốc gia. E rằng cho dù quán bar này là do một đại thiếu nào đó mở, nếu Trần Ngư mà lên tiếng, thì người đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chắp tay nhường lại. Mặc dù Tôn Dĩnh Thục là một ngoại thương hết sức quan trọng, so với Trần Ngư, vẫn không tránh khỏi sự bất lợi Tôn Trạch Vũ quay đầu lại và mở miệng nói với Tôn Dĩnh Thục với vẻ khó khăn. Vẻ mặt của Tôn Dĩnh Thục rất lạnh lùng, có vẻ như đã sớm lường trước được, nếu như Trần Ngư đã muốn tranh giành chuyện này, vậy thì không có mấy người có thể tranh giành được với cô ấy.