"Tôi tính sẽ đi Ma Đô trong thời gian tới". Tề Đẳng Nhàn bình thản nói. "Tôi đã có năng lực đó rồi sao ?" Dương Quan Quan hỏi. "Chưa, nhưng tôi sẽ giúp cô, thế nên cô sẽ có". Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy , nở một nụ cười nói. Ma Đô, là nơi Dương Quan Quan sinh sống lúc nhỏ, cô ấy đương nhiên muốn về. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, cô ấy chưa từng đặt chân đến mảnh đất Ma Đô. Chỉ vì, đối với cô mà nói, Ma Đô Dương Gia chính là một cơn ác mộng đang tồn tại. Sở dĩ sự nỗ lực của cô ấy bây giờ, chính là vì để quay lại Ma Đô, lấy lại những thứ thuộc về mình. Nhân tranh nhất khẩu khí, phật tranh nhất trụ hương* (*) Người tranh một hơi thở, phật tranh một nén nhang. Ý nói làm người phải có chí khí, cốt khí, có tinh thần tiến bộ, trong một số chuyện càng không được đánh mất phẩm giá và nguyên tắc của bản thân. Dương Quan Quan cũng chẳng thèm khát cái quyền thừa kế tài sản, nhưng vì chuyện này mà có một số người cứ nhằm vào cô ấy, vì vậy cho dù cô ấy không tranh giành, cũng phải nỗ lực để tranh giành một chuyến Cô nhìn từ đằng nhàn thêm cái nữa, nghiêm túc nói: "Tôi muốn về Ma Đô" Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó nói: "Cũng tốt, đến lúc đó cô trực tiếp đi Ma Đô là được, cô của hiện tại, ít nhiều cũng có chút vốn liếng". Năng lực hiện tại của Dương Quan Quan, nếu một thân một mình quay về Ma Đô e rằng chỉ có nước bị Dương ra chơi chết mà thôi. Nhưng Tề Đẳng Nhàn sẽ ủng hộ cô ấy cô ấy vốn có vốn liếng này "Hy vọng lần này tôi có thể làm nên chuyện gì đó ở Ma Đô". Ánh mắt Dương Quan Quan kiên định nói. "Có thể chứ, dù sao cô cũng đã nỗ lực như vậy" Tề Đẳng nhàn an ủi một câu. Đợi đến khoảng bốn giờ chiều Tề Đẳng Nhàn nhận được một cuộc gọi. "Tề tổng, công ty của anh xảy ra xảy ra chuyện gì vậy? Thuốc của hôm nay vẫn chưa được giao đến, anh có biết việc này đã làm chậm trễ chuyện của chúng tôi không ?" Đối phương nói vừa mở miệng liền tức giận, ở xa điện thoại còn có thể cảm nhận được. "À…Viện trưởng La thật ngại quá, thật ngại quá công ty của chúng tôi xảy ra chút biến cố, tôi sẽ đi xử lý ngay". Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, vội vàng nói xin lỗi. Viện trưởng La có chút không không kiên nhẫn nói: "Đã xảy ra biến cố gì? Nếu thuốc của các anh không thể giao tới kịp, đừng trách tôi không nể mặt đấy". Tề Đẳng Nhàn nói: "Haizz, viện trưởng La, tôi cũng không còn cách nào khác mà". Viện trưởng La hỏi: "Chuyện gì ?". Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đã đắc tội với tiểu nhân bây giờ đang bị ông ta kẹp cổ*. Người ta nói thuốc của tôi có vấn đề, ông ta đang giữ thuốc của tôi, từ từ kiểm tra, tôi không thể giao qua được". *Bị kẹp cổ: ý chỉ bị nắm giữ điểm yếu và bị đối phương dùng nó để ép chết bản thân Viện trưởng La sửng sốt, sau đó phẫn nộ nói: "Lý nào lại vậy, bọn họ không biết số thuốc đó được gửi đến các chi nhánh của chiến khu Chu Tước chúng tôi sao ?" Tề Đẳng Nhàn chà sát cằm nói: " Hình như là biết, nhưng mà người ta nói rồi, không cần biết tôi giao đến cho ai, ông ta nói có vấn đề thì chính là có vấn đề". "Bà nội nó, đợi đó cho tôi". Viện trưởng La phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó cúp máy. Tề Đẳng Nhàn lườm Dương Quan Quan một cái, nói: "Chúng ta phải thể hiện thái độ tích cực giải quyết vấn đề mới được, nếu không ông già đó tới xem xét, thuốc của chúng ta không giao đi được, ông chủ như tôi lại thờ ơ, vậy điều đó được xem là gì?". Dương Quan Quan gật đầu, nói: "Điều này cũng đúng, chúng ta nên nhanh chóng về thôi". Sau khi thanh toán xong, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan rời khỏi quán cà phê, mau chóng trở về công ty".