Từ trước đến nay Lý Gia Quyền vẫn nổi danh nhờ sự bá đạo của nó! Lý Trường Hồng mở đầu trận đấu bằng lối đánh đặc trưng của Lý Gia Quyền - song trảm chùy! Hai cánh tay ông ta như cán chùy, hai bàn tay như đầu chùy, một đòn giáng xuống tựa đất long núi lở! “Quyền pháp mạnh mẽ quá! Lý huấn luyện viên không hổ là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền thế hệ này, sức mạnh tinh thần ẩn trong đòn đánh của ông ấy quả là tuyệt hảo!” Đại đội trưởng không nhịn được mà kinh ngạc kêu lên. Thấy Lý Trường Hồng dùng cả hai tay đấm xuống, Tề Đẳng Nhàn vốn định đỡ đòn, nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy bản thân đang ở trong tình thế không có lợi cho lắm. Vì thế nên hắn khẽ nhấc chân, uốn cong eo, đạp nhẹ xuống đất rồi lập tức né sang bên trái Lý Trường Hồng. Bậc cao thủ vừa ra tay là đã hiểu ngay thực lực. Tận mắt nhìn thấy Bát Quái bộ của Tề Đẳng Nhàn, Lý Trường Hồng tinh tường ý thức được ngay, đối phương tuyệt đối là một đại cao thủ tinh thông Bát Quái chưởng! “Soạt!!!” Cú lách người của Tề Đẳng Nhàn tạo ra vài tiếng soàn soạt. Tất cả mọi người đều thích xem cục diện nảy lửa cứng đối cứng, thế nên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn né tránh thì họ lập tức nghĩ hắn không có bản lĩnh gì. Lý Trường Hồng quát to một tiếng, lưng run bần bật, eo cong lên, cả người ông ta cứ như một cây cung được kéo căng hết cỡ. Còn nắm đấm của ông ta thì hệt như mũi tên đã được lắp sẵn trên cây cung đó vậy! “Thịch!” Lý Trường Hồng hạ xuống một quyền, nhắm thẳng vào đốt sống cổ sau gáy Tề Đẳng Nhàn. Nắm đấm của ông ta cứ như tên lửa đạn đạo đã được lắp thiết bị định vị, liên tục đuổi theo đốt sống cổ của Tề Đẳng Nhàn, chưa đánh trúng được thì chưa chịu bỏ qua. Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc mà bước lên hai bước về phía trước, lấy đầu ngón chân làm trụ trên đất bằng, cơ thể uốn cong, chân phải giạng ra, chân trái giơ cao, cuối cùng xoay một vòng. “Bốp!” Trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn xoay người, nắm đấm sượt qua bụng hắn, gió từ nắm đấm ấy tạo ra đủ mạnh để khiến quần áo hắn bay phấp phới. Lý Trường Hồng trầm giọng nói: “Để tao xem xem mày có thể trốn đến khi nào!” Vừa dứt câu, ông ta đã lại quát to một tiếng, một luồng khí phun ra từ trong miệng ông ta lao thẳng về phía mặt của Tề Đẳng Nhàn. Nếu là một người thường bị luồng khí này đánh phải thì chắc chắn sẽ đầu váng mắt hoa. Dù là một cao thủ ở cấp bậc như Tề Đẳng Nhàn mà bị luồng khí này đánh trúng, chỉ sợ cũng phải nhắm mắt một hai giây đồng hồ. Nhắm mắt thì tất nhiên sẽ sinh ra kẽ hở. Có điều dường như Tề Đẳng Nhàn đã đoán được từ trước. Chân hắn lại thi triển Bát Quái bộ, bỗng dưng nhảy lên vụt một cái, đáp đất ở một vị trí cách đó hơn ba mét. Lý Trường Hồng nhíu mày thật chặt, độ linh hoạt trong thân thủ của đối phương quả thực đã nằm ngoài dự liệu của ông ta, hắn cứ như một con khỉ, căn bản là không đoán được. “Thứ rác rưởi, mày chỉ dám trốn thôi à? Chỉ có chút tài nghệ đó mà cũng có mặt mũi đòi làm huấn luyện viên của bọn tao? Mau cút về nhà mày đi!” “Đến cả đương đầu trực diện cứng đối cứng còn chẳng dám, không lẽ mày chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Mau quỳ xuống nhận sai với Lý huấn luyện viên đi, nói không chừng mày sẽ được ông ấy tha cho một mạng đó. ” “Vô dụng, tên này vô dụng rồi, thật không ngờ lần này ban Chính trị lại cắt cử một tên huấn luyện viên rác rưởi thế này cho đại đội tiên phong chúng ta. ” Các chiến sĩ nhao nhao làm ồn, họ nghĩ Tề Đẳng Nhàn không có đủ năng lực, nghĩ hắn là một tên rác rưởi chỉ biết né tránh, không dám đối đầu trực diện. Tề Đẳng Nhàn làm như mình mắt điếc tai ngơ, lần trước hắn vừa mới đối đầu trực diện cùng Ngọc Tiểu Long kia kìa, hai tay còn bị tụ máu đến mức tím bầm nữa cơ. Dạo gần đây hắn cần phải duy trì trạng thái cơ thể ở mức tối đa hoặc ít nhất cũng là tiệm cận mức tối đa từng giây từng phút một, thế nên hắn mới lười không muốn đối đầu trực diện với Lý Trường Hồng. Bằng không, với thực lực của hắn, chỉ sợ hai ba cú chạm thôi cũng đủ để phá tan thế quyền của Lý Trường Hồng rồi. “Khí thế hung hãn của mày lúc phế bỏ con tao đâu? Sao giờ mày như chim sợ cành cong thế? Thử chạm vào tao xem nào!” Lý Trường Hồng đuổi theo hắn, liên tục nói ra những câu khiêu khích Tề Đẳng Nhàn, muốn làm hắn tức giận. Cuối cùng ông ta cũng đuổi kịp, hai người giao thủ, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ sử dụng những thủ pháp cơ bản như gạt ra, đỡ lấy, vân vê, tất cả đều là để đón đỡ những đòn đánh của Lý Trường Hồng và hóa giải từng cú đấm như trời giáng của ông ta. Sau đó Lý Trường Hồng giơ móng tay muốn nhắm vào ngực hắn, nhưng ngay trong giây phút bàn tay như lưỡi đao của ông ta xẹt ngang qua, Tề Đẳng Nhàn lại né. Lý Trường Hồng bị hắn đùa giỡn tới mức tâm phiền ý loạn, ông ta bước nhanh tới trước, ép Tề Đẳng Nhàn đến chỗ một khung xà kép, lại thêm một đấm nhắm thẳng vào xương đốt sống cổ! Tề Đẳng Nhàn cũng đột ngột bước lên một bước, bàn chân đạp mạnh vào trụ xà kép, mượn lực để xoay người sang bên kia. Khoảnh khắc hắn xoay người cũng là lúc Lý Trường Hồng biết quyền pháp của đối phương đã thay đổi! Ban nãy đúng là Bát Quái bộ, thế nhưng bây giờ hắn lại đứng trong tư thế hai chân một trước một sau như gà trống. “Chân gà… Hình Ý quyền?!” Lý Trường Hồng nhíu mày thật chặt. “Ai thèm quan tâm mày dùng quyền pháp gì cơ chứ, một đấm của tao sẽ kết thúc mày nhanh thôi!” Tề Đẳng Nhàn tiếp tục mượn lực để xoay người, trong nháy mắt hắn tạo thành tư thế “Tam thể thức” của Hình Ý quyền, khí thế bỗng dưng tăng cao đến cực hạn, dường như hai mắt hắn phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt! Lý Trường Hồng nhìn thẳng vào mắt hắn, bỗng thấy nhãn cầu mình mơ hồ có chút nhức và đau. “Hô!” Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, một cú băng quyền được tung ra từ bên eo hắn! Nắm đấm của hắn lao thẳng về phía nắm đấm của Lý Trường Hồng, công bằng đối diện, lấy cứng chọi cứng! Nắm đấm của Lý Trường Hồng và nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn chạm mặt nhau! “Ầm!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên. Nhất thời Lý Trường Hồng biến sắc, ông ta chỉ có cảm giác ngay cả hàm răng của mình cũng đang bắt đầu chuyển động, bèn há miệng ra, vài cái răng to lập tức rơi xuống đất. Ngay sau đó, ông ta lại cảm nhận được lực đạo từ băng quyền mà Tề Đẳng Nhàn tung ra phía trước đang chui vào cơ thể mình thông qua cánh tay, đâm xuyên qua phía sau lưng! Sau đó hai chân của ông ta lơ lửng, cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất! Mọi người chỉ thấy Lý Trường Hồng bay lên cao hơn bốn mét, văng xa bảy tám mét, bị một đấm của Tề Đẳng Nhàn tống cổ ra tận tường rào bên ngoài sân huấn luyện. Cả người Lý Trường Hồng đập vào bức tường rào, ầm một tiếng, chỉ nghe thôi cũng thấy rất đau. Ông ta thốt ra một tiếng kêu thảm thiết, cúi đầu nhìn tay phải mình, phần xương cổ tay đã bị biến dạng nghiêm trọng. Một đấm ban nãy không chỉ đánh bay không ta, cũng không đơn giản là làm gãy mấy chiếc răng hàm, mà còn khiến xương cổ tay của ông ta vỡ vụn! Các chiến sĩ đang hô hào ầm ĩ bỗng lặng ngắt như tờ, cả đám trợn mắt há mồm nhìn Lý Trường Hồng bị đánh văng ra ngoài, không thốt ra nổi thêm câu nào nữa. Tưởng Thiên Hà suýt thì cắn vào lưỡi mình. Ban đầu anh ta cũng tưởng Tề Đẳng Nhàn chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt mà cứ bị Lý Trường Hồng đuổi sát theo sau, hơn phân nửa khả năng là hắn sẽ bị phế bỏ trong tay Lý Trường Hồng, nhưng không ngờ hắn chỉ xoay người rồi phản đòn bằng đúng một cú đấm mà đã có thể khiến Lý Trường Hồng ngã gục! Lý Trường Hồng là người đứng đầu đạo quán Lý Gia Quyền cơ đấy, danh tiếng của ông ta lớn đến kinh người, ông ta là đại tông sư mà cả tỉnh Đông Hải này thừa nhận và ngưỡng mộ! Nếu không thì ông ta đã không giành được tư cách trở thành huấn luyện viên đặc biệt của đại đội tiên phong. Lý Gia Quyền nổi danh nhờ sự bá đạo, quán chủ đương nhiệm cũng là một trang kiệt xuất, vậy mà bị đánh bay chỉ bằng một cú đấm duy nhất ư?! “Thế là được rồi đấy nhỉ, nếu không phải còn có việc bận thì tôi cũng lười chẳng muốn đấu nghiêm túc với ông. ” “Nếu ông thua trận quá nhanh thì ít nhiều gì cũng mất mặt lắm. ” Các chiến sĩ thuộc đại đội tiên phong nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn một con quái vật, họ không thể tin được vào những gì mình vừa tận mắt chứng kiến. Lý Trường Hồng mạnh mẽ không ai sánh nổi, rốt cuộc lại bị hạ đo ván chỉ bằng một nắm đấm… Người này là One Punch Man sao? Không đúng, vẫn còn nhiều tóc thế kia cơ mà…