"Anh đã nói hôm nay sẽ thêm đùi gà cho tôi, hiện tại lại nói với tôi là ba ngày sau mới có thể thêm vào!" “Sau ba ngày lại nói ba ngày, đã mười ngày rồi anh ơi!” "Đùi gà của tôi, cuối cùng thì có cho thêm không?” "Trước kia tôi không có lựa chọn, bây giờ tôi chỉ muốn thêm một cái đùi gà, khó đến vậy sao?" Dạ Ma gầm lên với cảnh ngục đang chuẩn bị bữa ăn, giơ khay đồ ăn lên đập mạnh xuống bàn kêu vang. Một đàn em của Dạ Ma nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta, nhỏ giọng nói: “Đại ca…” Dạ Ma vung tay đẩy tên đàn em của mình ra, cau mày nhìn cảnh ngục đang chuẩn bị bữa ăn nói: “Hôm nay, cái đùi gà này nhất định tôi phải ăn. Dù đại đương gia đến cũng không giữ được! Đây là tôi nói!” Cảnh ngục nhìn Dạ Ma mặt không biểu cảm, nói: “Nhị đương gia có quy củ, muốn thêm đùi gà thì phải cống hiến. Trước đó anh làm không tốt, ăn bớt xén nguyên vật liệu cho nên mới không cho anh. ” “Đại ca!” Tên đàn em lo lắng, lại kéo vạt áo Dạ Ma lần nữa. Dạ Ma hừ lạnh một tiếng, nói: "Mẹ kiếp, đừng đụng vào tao, không thấy tao đang xin người ta đùi gà sao?" Lúc này, Dạ Ma liếc mắt lé nhìn Oán Quỷ vừa nhận một chiếc đùi gà. "A Di Đà Phật, sau khi rượu thịt đi qua ruột, Phật Tổ lưu lại trong lòng! Thiện tai, thiện tai!" Oán Quỷ vui vẻ ra mặt, cầm khay cơm bước đi. Ánh mắt Dạ Ma chuyển động, đang định ra tay đoạt lấy, vừa mới ấp ủ suy nghĩ đã phát hiện những người xung quanh đang dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn mình. Không hiểu sao, Dạ Ma có một loại cảm giác nguy hiểm phải tránh, một cảm giác nguy hiểm kinh khủng bao trùm trong lòng mình. Còn chưa kịp quỳ xuống và hét lên "Tôi là đồ ngốc", anh ta đã cảm thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình. Dạ Ma bắt đầu run rẩy toàn thân, suýt nữa thì tè ra quần. "Đại đương gia hỏi cậu, có muốn ăn đùi gà không?" Giọng của Tham Lam vui sướng khi người gặp hoạ từ bên cạnh truyền đến, anh ta đang cầm trong tay một chiếc đùi gà, nhai một cách thích thú. Dạ Ma cứng đờ quay đầu lại, khóe miệng run rẩy, nơm nớp lo sợ cười nói: “Đại đương gia, ừm... Tôi, một tên tội phạm lao động cải tạo, sao có thể ăn đùi gà chứ? Đùi gà này vô cùng trân quý, hẳn phải để Đại đương gia ăn trước!” Oán Quỷ không khỏi gắp mấy ngụm cơm trắng rồi kêu lên: “Thật sự là ngon quá!” Tề Bất Ngữ đặt tay xuống vai Dạ Ma, trên mặt mang theo ý cười nhạt. Sau đó, ông ấy liếc nhìn khay cơm, nhíu mày. “Sao còn lại nhiều đùi gà như vậy?” Tham Lang nói ra điều ông ấy muốn hỏi. Cảnh ngục nói: “Gần đây công việc rất nhiều, Dạ Ma nói anh ta dẫn dắt tổ sẽ hoàn thành gấp đôi nhiệm vụ cho nên yêu cầu chia đôi phần, kết quả là tổ họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Cho nên những đùi gà này bị dư lại, không chia cho bọn họ. ” Tề Bất Ngữ nói ồ, sau đó để Dạ Ma ngồi xuống bàn ăn trước, lại chỉ vào đùi gà. Tay chân Tham Lang nhanh nhẹn, bước một bước xa đến, bưng toàn bộ khay thức ăn lên, bên trong chắc có tới hàng trăm chiếc đùi gà. Anh ta phóng phịch một tiếng, chiếc đùi gà đến trước mặt Dạ Ma. Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu. Dạ Ma lập tức cảm động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nói: “Đại đương gia nhân từ thiện tâm, đối xử với tôi tốt quá!” Tham Lang nhịn cười nói: "Đại đương gia nói, không thể lãng phí lương thực. Số đùi gà này đều sẽ do một mình cậu ăn hết. ” Khi anh ta nói lời này, Tề Bất Ngữ đã ngồi ở trước mặt Dạ Ma, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Dạ Ma như vậy. “Một mình tôi ăn sao?” Dạ Ma nhìn chằm chằm vào đùi gà trong khay, anh ta không khỏi sửng sốt, sau đó sắc mặt tái xanh. Đùi gà rất ngon nhưng nếu ăn hàng trăm chiếc một lúc thì có thể bị no chết? Cho dù không no chết, nhất định sẽ chán chết! Sở dĩ đùi gà ở nhà từ U Đô quý như vậy là vì ngày thường không có gì để ăn. Ngày lễ ngày tết cũng chỉ phát một hai cái thôi. Nhìn thấy Dạ Ma sửng sốt, Tề Bất Ngữ không khỏi cau mày, Tham Lang lập tức phối hợp phiên dịch: "Ăn đi! Bà nội mày, sao không ăn?" Dạ Ma rùng mình nói: "Tôi ăn... tôi ăn!" Sau đó, Dạ Ma bắt đầu ăn đùi gà. Tề Bất Ngữ mặt không biểu tình dùng tay gõ bàn, Tham Lang nói: "Xương gà cũng không được nhổ ra!" Khóe miệng Dạ Ma run lên, vừa định nhổ xương ra chỉ đành cắn mạnh, nuốt vào trong bụng. “A Di Đà Phật, đây gọi là tự làm bậy không thể sống! Loại người ngu ngốc này nếu tôi là Phật cũng không độ, bần tăng cũng không cần siêu độ tên đó, sớm hay muộn gì cũng có một ngày tên đó tự siêu độ chính mình... ” Oán Quỷ chậm rãi giảng Phật pháp với đám đàn em xung quanh. Đám đàn em không khỏi gật đầu, cảm thấy lời đại ca nói rất có đạo lý, loại người này thật sự không cần siêu độ, bất cứ lúc nào cũng có thể tự chịu diệt vong. Gương mặt dữ tợn của Dạ Ma bắt đầu gặm đùi gà, dường như cái khay đùi gà này đã biết thành kẻ thù giết cha của mình. “Ai, thật hâm mộ đại ca. Một lần mà ăn mấy trăm cái đùi gà... ” "Đại ca cố lên. Đùi gà của chúng tôi đều cho mình người ăn, đừng làm các anh em thất vọng!" "Đại ca ăn đùi gà, cố lên!" Dạ Ma ăn liên tiếp hơn bốn mươi cái đùi gà, đã bắt đầu buồn nôn. Nhưng Tề Bất Ngữ vẫn mỉm cười ngồi đối diện anh ta. Như người cha hiền từ đang gắp đồ ăn cho con trai, nói: “Nào, ăn nhiều một chút. ” Dạ Ma không dám dừng lại, bởi vì anh ta biết nếu dừng lại, anh ta có thể lại bị treo ngược, dãi nắng dầm mưa ba ngày ba đêm. Anh ta tình nguyện bị no chết cũng không muốn bị treo ngược lần nữa. Bởi vì anh ta không biết lúc mình bị treo lên, có thể có con bê nào đó tâm tình không tốt tiểu lên mặt mình một phát, càng không biết bọn người kia có thể dùng băng vệ sinh dính đầy máu không biết lấy ra từ đâu mà dán lên mặt mình... Khi chiếc đùi gà cuối cùng chui vào bụng, Dạ Ma đã sắp bị no chết. Sở dĩ là sắp vì hiện tại anh ta vẫn chưa chết. “Cả đời tôi đều không muốn ngửi thấy mùi gà nữa…” Dạ Ma loạng choạng đứng dậy, ợ hơi một cái. Một tên cảnh ngục ở bên cạnh quen tay hay việc đã đưa cái thùng đựng đồ ăn thừa ra, sau đó chỉ nghe thấy Dạ Ma oẹ một tiếng, trút hết vào trong thùng đồ ăn thừa. Tề Bất Ngữ xua tay, buông tha cho Dạ Ma. Sau đó ánh mắt của ông ấy dừng ở trên người Tham Lang đang vui sướng khi người gặp hoạ, đưa ra một thủ thế. Sắc mặt Tham Lam nhất thời cứng đờ, anh ta do dự nói: “Đại đương gia, ngài nói thế nào? Chuyện này... này không thích hợp lắm nhỉ? Tôi chỉ là một tên tội phạm, sao có thể ra ngoài chứ! Huống hồ, chuyện mà ngay cả Nhị đương gia cũng không xử lý được sao tôi có thể làm được?” Đối tượng mà mọi người vui sướng khi người gặp hoạ tức thì chuyển từ Dạ Ma thành Tham Lang, trên mặt cả đám người đều lộ ra ý cười âm hiển. Từ lần trước Tham Lam hút thuốc từ phòng này sang phòng khác, mọi người đều có thể đoán được tên này có lẽ đã đắc tội với Nhị đương gia. "Đại đương gia, ngài đang nói gì vậy? Tôi nhìn không hiểu. Có thể dùng ngôn ngữ chính quy của người câm điếc hay không!” Tham Lang giả vờ ngu ngơ nói. Oán Quỷ lại cười vỗ bả vai của Tham Lang nói: “Đại đương gia nói cậu nên trân trọng cơ hội này!" Tham Lang sửng sốt nói: "Mẹ mày... " "Mẹ kiếp, tôi đúng là thiên tài, gần đây có học chút ngôn ngữ chuyên dụng của người câm điếc từ Đại đương gia. ” Oán Quỷ nghiêm trang nói.