Kiều Thu Mộng của hiện tại đã không còn giống như ngày xưa nữa rồi, cô ấy để tóc ngắn, phong thái điềm đạm, sự trẻ con và non nớt năm xưa đã hoàn toàn bị vứt bỏ sạch sẽ rồi. Trong ánh mắt của cô ấy phần nhiều là sự điềm tĩnh và nét sắc sảo riêng biệt. Kiều Thu Mộng nói: “Dù sao thì anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, nếu tôi không trả ơn anh thì tôi có khác nào một kẻ vô ơn đâu chứ? Hơn nữa, trước đây anh đã phải chịu rất nhiều tủi nhục khi còn ở nhà tôi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Thực ra tôi hoàn toàn không hề quan tâm mọi người nói cái gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy có hơi khó chịu khi có một tên hề dối trên gạt dưới như Trương Thiệu Kiệt làm loạn ở trước mặt tôi thôi... Ồ, nhắc đến Trương Thiệu Kiệt, tôi phải nói với cô cái này, lúc còn ở nước Mỹ, anh ta chọc phải gia tộc Thượng Quan, sau đó bị bán đến Myanmar, bây giờ thì đã đi đời rồi. ” Khóe miệng Kiều Thu Nguyệt điên cuồng co giật. Đó, đó, đó?! Ban nãy còn có mặt mũi nói mình EQ thấp? Nói mình không biết tình thú? Bây giờ hai người đang ở riêng một chỗ uống rượu ăn cơm mà lại cứ phải nhắc đến những chuyện ghê tởm năm xưa, EQ cao là như vậy sao?! Vì để nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, Kiều Thu Mộng chỉ có thể nói: “Nghe nói anh đã bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố rồi, có cách gì để giải quyết hay không? Hay là dứt khoát chuyển sang thế giới ngầm và dẫn dắt Vĩnh Dạ Quân đi... ” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng không vui: “EQ của cô đúng thật là cần phải rèn luyện, hôm nay hiếm khi vui vẻ như vậy mà lại cứ phải nhắc đến những chuyện mất hứng này. ” “... ” Kiều Thu Mộng cạn lời, trực tiếp tự phạt mình ba chén, bắt đầu uống rượu để giải sầu. Nếu không phải anh con mẹ nó không biết nói chuyện thì người ta có cần phải vội vội vàng vàng tìm chủ đề thế không hả? Có điều, cũng may là chủ đề xấu hổ như vậy đã rất nhanh bị quên lãng, hai người vừa ăn những món ăn tinh xảo, vừa uống rượu hoa đào và nói chuyện với nhau. “Bây giờ cô mang theo Vĩnh Dạ Quân trốn đông trốn tây, liệu có hối hận hay không?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà hỏi một câu như vậy. “Không có gì phải hối hận cả, con đường này là do chính tôi lựa chọn mà! Huống chi, tôi cảm thấy làm những việc này vô cùng có ý nghĩa. Vả lại, tôi còn có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn và gặp gỡ được nhiều nhân vật lợi hại hơn nữa! Cuộc sống như thế này mới thú vị chứ!” Kiều Thu Mộng vui vẻ nói. “Đương nhiên, có thể là qua vài năm nữa thôi, tôi sẽ không còn cảm thấy như thế này nữa. ” “Dù sao thì làm những việc này thực sự quá mệt mỏi, mỗi một bước đi đều đáng sợ như bước đi trên băng mỏng, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. ” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi gật đầu. Kiều Thu Mộng đã uống không ít, trên gò má xuất hiện hai vệt ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, cô ấy lắc lư chén rượu và nói: “Cái tên Clarke kia vẫn chưa rời khỏi Hương Sơn đâu mà chỉ đang ẩn nấp mà thôi. Gần đây, người của Vĩnh Dạ Quân chúng tôi đang tìm anh ta, người của Cục An ninh Quốc gia cũng đang tìm anh ta... ” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không lành. Clarke là một trong số ít những người có thể một mình tạo nên sự uy hiếp đối với hắn, đó là một kẻ có thiên phú ở trạng thái tĩnh, hơn nữa còn là kẻ đã luyện võ đến mức thành thần! Cái gọi là thiên phú ở trạng thái tĩnh chính là chỉ về các phương diện như chiều cao, sải tay, thậm chí là cả kích thước cơ bắp... Nói tóm lại thì chính là thiên phú về mặt thể hình. Hơn nữa, bản thân Tề Đẳng Nhàn cũng là người thuộc tạng người ectomorph giống như Tề Bất Ngữ, vóc dáng nghiêng về phần cao và gầy. “Cái tên này quá nguy hiểm, cho dù võ công của anh đã đạt đến cảnh giới đó rồi thì cũng nhất định phải cẩn thận!” Kiều Thu Mộng cẩn thận nhắc nhở hắn. Tề Đẳng Nhàn gật đầu với vẻ trầm tư, muốn giết được người như Clarke còn khó hơn đánh chết Hồng Thiên Đô những mười lần! Thế nhưng cảnh giới “Phá vỡ hư không, gặp thần không loạn” này của hắn đã vượt qua cực hạn của con người rồi, đã giống như thần tiên trong thế giới con người rồi, võ công này sao có thể tiến thêm một bước nữa đây? Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có một vài suy nghĩ.