Tề Đẳng Nhàn cười cười nói: "Ngượng ngùng, vẫn là tôi!" Triệu Hồng Tụ nghe được lời này, cũng không nhịn được nở nụ cười. "Chị Hồng Tụ, chị cảm thấy chuyện này nên làm như thế nào?" Triệu Mạn Nhi vẻ mặt âm trầm hỏi Triệu Hồng Tụ. "Cái sọt mà cô chọc ra thì đương nhiên phải tự mình tìm cách thoát khỏi. Những chuyện bẩn thỉu này, tôi không muốn nhúng tay vào. " Triệu Hồng Tụ quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Mạn Nhi, lắc đầu nói. Sắc mặt Triệu Mạn Nhi có chút suy sụp, nói: "Anh ta đã đánh chết Diệp Tri Huyền của Diệp gia ở Kinh Đảo, đồng thời lấy đi doanh thu một năm từ sòng bạc của chúng ta! Chị thật sự không quan tâm đến chuyện này sao?" Nghe được giọng điệu có chút uy hiếp của cô ta, Triệu Hồng Tụ không khỏi cười lạnh hai tiếng, xoay người rời đi. Vẻ mặt của Triệu Mạn Nhi cứng đờ, cô ta không ngờ rằng Triệu Hồng Tụ lại không muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn! "Triệu Hồng Tụ vẫn là người giữ lời hứa, đương nhiên, mình phải cảm ơn Tôn phu nhân rồi!" Tề Đẳng Nhàn thấy Triệu Hồng Tụ không gây phiền phức cho mình, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Hồng Tụ thậm chí không đánh mà đã rời đi! Triệu Mạn Nhi trong lòng đầy nghẹn khuất nhưng cô ta thật sự không dám nói lời cay nghiệt với Triệu Hồng Tụ... Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Mạn Nhi cười nói: "Xem ra, địa vị của cô ở trong Triệu gia không cao lắm, không thể sai khiến được vị Thiên Phạt này!" Triệu Mạn Nhi đen mặt tiếp tục chuyển khoản. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ 1,8 tỷ đã đến tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định. "Hoan nghênh cô Triệu tiếp tục nhắm vào tôi. Dù sao cô Triệu giàu như vậy, tôi cũng thích bị cô Triệu nhắm tới!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nói. "Anh đánh chết Diệp Tri Huyền, tốt nhất nên nghiêm túc suy nghĩ làm sao đối phó với việc Diệp gia báo thù đi!" Triệu Mạn Nhi cười lạnh nói. Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông đây là Chuẩn tướng của Bộ Chính trị. Năm đó Diệp gia dựa vào sự tàn nhẫn để kiếm tiền nhưng tôi không tin họ dám dùng AK47 để quét xe của tôi. " Nói xong cau này, anh búng tay một cái, gọi Dương Quan Quan cùng nhau rời đi. Trịnh Hữu Bân đã chứng kiến toàn bộ quá trình Tề Đẳng Nhàn vả mặt Triệu Mạn Nhi từ xa, thậm chí còn chứng kiến anh đánh chết Diệp Tri Huyền. Điều này khiến trong lòng Trịnh Hữu Bân không khỏi kêu lớn đã nghiền. Xem ra, mình nên thu thập thêm nhiều nhược điểm của Triệu Mạn Nhi rồi bí mật giao cho Tề Đẳng Nhàn! Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn đồng ý, nhất định có thể đuổi con khốn Triệu Mạn Nhi này ra khỏi Ma Đô! Đường đường là Trịnh gia sao có thể cho phép một người phụ nữ như Triệu Mạn Nhi vênh mặt hất hàm ra lệnh chứ? Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước đi với số tiền khổng lồ mà mình đã vất vả kiếm được, Triệu Mạn Nhi tức giận đến mức sắp nổ phổi. Cô ta đã sắp xếp bố cục lâu như vậy nhưng lại thất bại vì tên ngốc Thạch Hạo đã lôi Lục Chiến Long vào cuộc! Nếu Lục Chiến Long không liên quan đến chuyện này. Tề Đẳng Nhàn muốn thoát khỏi cục diện này thì không chết cũng phải mất một lớp da! Khoảnh khắc anh bước ra khỏi sòng bạc, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên tái nhợt hơn nhiều, cả người trông cũng yếu đuối hẳn đi. "Mẹ kiếp, ở trong đó anh vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, không sao chứ?" Dương Quan Quan không khỏi lo lắng hỏi khi nhìn thấy bộ dáng uể oải không còn sức sống của Tề Đẳng Nhàn. Cô ấy cũng đã dùng qua đại sát chiêu "Cự Mãng Phun Đan" nên biết được sau khi dùng sẽ sinh ra gánh nặng trên cơ thể nặng nề như thế nào. Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, vừa rồi lại liều mạng như vậy, tình hình chắc chắn nghiêm trọng hơn nhiều so với khi cô ấy sử dụng chiêu này. Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không sao đâu, suy nhược chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại. Chúng ta trở về đi, hiện tại tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết!" Dương Quan Quan không nói nhiều, trực tiếp đưa Tề Đẳng Nhàn trở về nhà. Tề Đẳng Nhàn đi tắm rửa sạch mùi máu tanh, sau đó mặc quần áo tập rộng rãi vào phòng luyện công để ngồi đả tọa minh tưởng. Dương Quan Quan suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình hoàn thành bài "Thực chiến chân thuật" ngày hôm nay, bởi vì cô ấy cảm thấy mình gần như đã nghiền ngẫm đến thông thấu tâm lý của Tề Đẳng Nhàn. “Gánh nặng của tim rất nặng, thậm chí cơ tim cũng bị tổn thương. ” Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt lại đả tọa, chậm rãi cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình. "Bốn chỗ ở phần lưng bị tấn công, cơ bắp cũng chịu tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề lớn. " "Quan trọng nhất vẫn là nội tạng!" Anh phát hiện gan, lá lách và tim, ba cơ quan quan trọng của mình đều bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau. Tề Đẳng Nhàn cố gắng phân tán suy nghĩ của mình, mặc dù anh đang ngồi xếp bằng nhưng toàn bộ cơ thể anh mang theo một loại ý cảnh giống như khi luyện "Hỗn Nguyên Cọc" của Thái Cực quyền. Dần dần suy nghĩ của anh bước vào một trạng thái linh hoạt kỳ ảo. Sau đó, anh hoàn thành "Nội coi", nội coi còn được gọi là nhìn bên trong, một pháp môn tu hành tinh thần được Đạo giáo đưa ra ngoài. Lúc này, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã "nhìn thấy" trái tim mình. Hình dạng trái tim đã được phản chiếu hoàn toàn trong tâm trí anh, thậm chí anh còn có thể “nhìn thấy” những vết thương nhỏ. "Muốn tĩnh tâm thì trước hết phải điều khiển mắt, mắt giống như tâm lang thang, tâm lang thang trong mắt điều khiển tâm, cho nên ức chế đôi mắt mới đưa lại về tâm... " Tề Đẳng Nhàn nội liễm tất cả suy nghĩ, trong miệng vô thức đọc ra bí văn kim bảo luyện nội đan quyết "Ngọc Thanh Kim Tứ Thanh Hoa". Pháp quyết này là của Đạo giáo, nó rất quan trọng để tu luyện nội đan. Từ trường của chính Tề Đẳng Nhàn cũng bắt đầu thay đổi vào lúc này, tạo ra sự cộng minh kỳ diệu với từ trường giữa trời đất.