Đi ra khỏi giáo đường, ánh mặt trời ấm áp bao phủ khắp nơi, thiếu niên quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, thần sắc vô cùng áy náy. "Xin lỗi, làm ngươi đến đây một chuyến vô ích, nể tình quan hệ của ta và Thẩm Mặc trước kia, ta không muốn sau này phải đối địch với hắn, nhưng mà... "Nhưng mà, hắn không ngờ mọi chuyện lại như vậy... "Không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, khẽ rũ mắt, nói: "Ngươi không cần để trong lòng, đây chính là quyết định của hắn. "Sở Vận!Nghĩ đến nữ nhân này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt bất giác trầm xuống, có phải Sở Vận và Hạ gia có quan hệ gì hay không? Nàng ta đóng vai trò gì trong chuyện cha mẹ mất tích, cho nên hiện tại chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng nàng ta. Chờ đến lúc cha mẹ an toàn trở về, ngày đó... chính là ngày chết của nàng ta!"Chúng ta đi thôi. " Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua tia sáng. Từ đầu đến cuối, Mộ Hạo Thiên chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của nữ tử, trong mắt dần xuất hiện tia hoảng hốt... "Thẩm Mặc. "Sở Vận nắm chặt tay Thẩm Mặc, trong lòng trầm xuống. Mộ Hạo Thiên đã biết là nàng hại chết Mộ Như Nguyệt, xem ra kế tiếp, có một số việc cần tiến hành nhanh hơn... "Vận Nhi", Thẩm Mặc mỉm cười, vỗ vỗ vai Sở Vận, "Ngươi là bạn tốt nhất của Nguyệt Nhi, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ thay nàng chiếu cố ngươi thật tốt... ""Thẩm Mặc, ta chỉ cảm thấy thương cho Nguyệt Nhi", Sở Vận cắn chặt môi, thất vọng nói, "Từ nhỏ đến lớn, nàng yêu thương Mộ Hạo Thiên như thế, bây giờ hắn lại vì một nữ nhân khác mà vứt bỏ tỷ tỷ ruột, nếu nàng dưới cửu tuyền biết được, không biết sẽ thương tâm cỡ nào. "Sắc mặt Thẩm Mặc trầm xuống, ánh mắt đau đớn. "Ít nhất còn có chúng ta nhớ nàng là đủ rồi, có một người bạn tốt như ngươi, cả đời Nguyệt Nhi cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa... ""Lão công. "Sở Vận cảm động nhìn Thẩm Mặc, sâu trong đôi mắt rưng rưng kia xẹt qua một tia âm trầm. Nàng nhất quyết sẽ không cho phép bất cứ ai phá hoại hạnh phúc của mình!Đêm tân hôn, nhìn nam nhân ngủ say bên cạnh, Sở Vận lặng lẽ mặc quần áo, cẩn thận đi ra khỏi phòng. Thẩm Mặc đang ngủ say không hề phát hiện ra hành động của nàng... Trong một ngôi biệt thự kim bích huy hoàng, Sở Vận thuận lợi đi vào, có chuyên gia dẫn nàng đến một căn phòng xa hoa. Lúc này, trên chiếc giường lớn, một màn dâm uế đập vào mắt Sở Vận. Một nam nhân đè trên người một mỹ nữ da thịt trắng mịn, động tác mạnh mẽ không chút thương hương tiếc ngọc, tựa như muốn phát tiết lực lượng trong cơ thể, "phịch" một tiếng, hắn đột nhiên ném nữ tử trên giường văng ra xa. Nữ tử kia rên lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh. "Sở Vận?" nam nhân khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía Sở Vận, hừ lạnh nói, "Không phải ngươi đã gả cho Thẩm Mặc rồi sao? Còn tới đây làm gì? Cút!"Thân thể Sở Vận chấn động, khẽ cắn môi, hai mắt đẫm lệ nói: "Thụy, ta gả cho Thẩm Mặc cũng vì bất đắc dĩ, thật ra người ta yêu là ngươi... ""Ngươi nói thật sao?" toàn thân nam nhân chấn động, không dám tin nhìn Sở Vận. "Nếu không phải thật, ta cũng sẽ không chạy đến tìm ngươi vào đêm tân hôn, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"