Đậu Tịnh Quân khẽ nhắm mắt lại, nếu còn nhìn nữ nhân này nữa, hắn hận mình không lập tức nhào lên xé xác nàng! "Gia chù!" Bỗng nhiên, một hạ nhân vội vàng chạy vào, khom người nói: "Ngoài cửa có một vị cô nương tên là Mộ Như Nguyệt nói nàng là bàng hữu của thiêu chủ, muốn cầu kiến. " Mộ Như Nguyệt? Đậu Tịnh Quân đột nhiên mở to mắt, lồng ngực phập phồng, cực kì kích động nhưng không thể nói được chữ nào... Nhìn thấy biểu tình của Đậu Tịnh Quân, Đậu Lâm vội vàng ổn định cảm xúc, quay đầu nói: "Mời vị cô nương kia vào đây. " "Vâng!" Người nọ nhận lệnh, vội vàng lui ra ngoài, không lâu sau đà dẫn theo một đôi nam nữ đi vào... Hai người này giống như một đôi thần tiên quyến lữ, phong hoa tuyệt đại, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người. "Cữu... Đậu thiếu chủ!" Mộ Như Nguyệt vốn định gọi cữu cữu nhưng thời khắc mấu chốt vội vàng sửa lời, bước nhanh đến bên giường, sau khi nhìn thây tình huông cùa nam nhân trung niên, đáy lòng tràn ngập lửa giận. Nàng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lèo. "Vị cô nương này, không biết ngươi là... " Đậu Lâm nhíu chật mày, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt. Bằng hữu của Quân Nhi đa số hắn đều biết rõ, vị cô nương này lại hoàn toàn xa lạ... Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đậu Lâm. Lão nhân này hẳn là ông ngoại của nàng đi! Bởi vì bà ngoại đã chết, bao nhiêu năm nay mẫu thân chịu khổ, nên nàng cũng không có cảm giác thân cận gì với hắn... Mộ Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, ngữ khí không nóng không lạnh nói: "Người tới cứu hắn. "Đậu Lâm hơi sửng sốt. Không phải hắn không tin Mộ Như Nguyệt, mà là đã có rất nhiều đan dược sư đến xem bệnh nhưng không có ai chữa khỏi, chỉ dựa vào nữ nhân này, có khả năng sao?"Hừ!" Lục Liễu hừ lạnh, đáy mắt lướt qua tia khôn khéo, "Cô nương, ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự tin, nếu Quân Nhi xảy ra sai lầm gì, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ bồi. "Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn bà lão tóc bạc đứng một bên, nheo mắt quan sát. Bà lão này mặc dù tóc bạc trắng, nhưng dung mạo còn khá trẻ, ánh mắt có vài phần tương tự Thánh Nguyệt phu nhân. Đương nhiên, đây hoàn toàn là nhờ vào thuật dịch dung... Hơn nữa, thứ nàng dùng cũng không phải nước dịch dung, mà là lột da mặt người khác rồi đắp lên mặt mình, khó trách đã nhiều năm mà không ai phát hiện nàng dịch dung!Trong lòng Mộ Như Nguyệt hừng hực lửa giận, cười lạnh nói: "Chỉ sợ nếu ta không cứu hắn, hắn chỉ có thể sống được hai canh giờ nữa!"Những người này không những làm cữu cữu trọng thương mà còn hạ cổ độc từ khi hắn còn nhỏ! Cổ độc kia đã cắn nuốt sinh mệnh hắn!Mộ Như Nguyệt vốn cho rằng Đậu Tịnh Quân là huyết mạch duy nhất của Đậu gia, lão bà này sẽ không quá phận, không ngờ bà ta lại hạ loại cổ độc tàn nhẫn này với hắn!"Làm càn!" Lục Liễu biến sắc, âm trầm nói: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy? Người tới, lập tức đuổi hai người này ra ngoài cho ta! Không cho phép bọn họ tiến vào!""Vâng! Phu nhân!"Nghe vậy, lập tức có người chạy vào, muốn kéo Mộ Như Nguyệt ra ngoài. Đúng lúc này, nam nhân áo tím vẫn im lặng đứng phía sau đột nhiên tản ra hơi thở khiến người ta sợ hãi, đôi mắt tím lập lòe sát khí...