Đột nhiên, một mùi hương như có như không từ bên ngoài bay vào, Mộ Y Tuyết vốn không cảm thấy gì nhưng dần dần phát hiện có chút không thích hợp... “Nóng, nóng quá!”Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Y Tuyết ửng đỏ, cảm giác khô nóng từ đáy lòng truyền đến, nàng nhịn không được xé rách quần áo mình, chỉ như vậy mới thoải mái một chút. Đúng lúc này, một gã sai vặt đẩy cửa vào, ai ngờ hắn mới bước vào cửa đã bị Mộ Y Tuyết nhào lên như lang hổ, sau đó đè hắn xuống đất, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của hắn, chỉ lo làm chuyện tốt... Tuy gã sai vặt là nam nhân nhưng tu vi không bằng Mộ Y Tuyết, sao có thể chống cự lại được? Huống chi hiện tại Mộ Y Tuyết tràn đầy mị hoặc, hắn là nam nhân không cách nào cự tuyệt nàng chủ động, cho nên khi hồi phục tinh thần lại cũng chiều theo ý nàng. Trên một cái cây bên ngoài, Phượng Kinh Thiên cười lạnh nhìn một màn trong phòng, ánh mắt nhìn về phía sau tai Mộ Y Tuyết... Sau tai nàng trắng bóc không có bất kì dấu vết gì, rõ ràng nữ tử ngày đó cứu hắn không phải nàng. “Tiện nhân, lại dám gạt ta!” Dung nhan yêu nghiệt của Phượng Kinh Thiên trầm xuống, nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt âm lãnh, “Đã có gan lừa gạt ta thì nên trả giá đắt. ”Cả đời hắn hận nhất là bị người khác coi như khỉ đùa giỡn, mà Mộ Y Tuyết lừa gạt hắn, những ngày sau này tuyệt đối thê thảm không nỡ nhìn. Cuối cùng lướt qua cảnh gã sai vặt hôn môi Mộ Y Tuyết, đáy mắt Phượng Kinh Thiên xẹt qua tia chán ghét, xoay người, hồng y biến mất sau nhánh cây. Phảng phất như chưa bao giờ tới đây. Thật lâu sau, hai người trong phòng đều mệt đến mức không thể nhúc nhích, lúc này Mộ Y Tuyết mới nháy mắt bừng tỉnh, nàng vội vàng thất thanh hét to, hai tay gắt gao ôm ngực, ánh mắt hung ác nhìn nam nhân trước mắt. Vì sao... vì sao nàng lại làm chuyện này. Sự trong sạch của nàng bị hủy trong tay một hạ nhân! Cứ như vậy, cả đời nàng xong rồi, nếu bị cha biết, vì giữ thể diện chắc chắn sẽ gả nàng cho hạ nhân rồi tuyên bố nàng bị bệnh qua đời. Nhưng mà nàng không cần!“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?” Thanh âm lo lắng của Liễu Hoàn bên ngoài truyền vào. Mộ Y Tuyết phản ứng lại, cắn môi nói: “Không có việc gì, chỉ là một con chuột thôi, ngươi không cần vào, đi làm chuyện của ngươi đi. ”Liễu Hoàn cảm thấy rất kì quái, Tam tiểu thư không nũng nịu như Nhị tiểu thư, vì sao sẽ sợ một con chuột? Nhưng nàng cũng không nghĩ gì nhiều liền rời đi. “Tiểu thư, tiểu nhân tên Minh Tương, sẽ chịu trách nhiệm với tiểu thư. ” Minh Tương còn nhớ đến tư vị tuyệt vời lúc nãy, vẻ mặt chân thành tha thiết nói. "Pằng!" Mộ Y Tuyết nâng tay đánh về phía Minh Tương, chán ghét nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên bình thường như vậy, dáng người lại lùn, hơn nữa còn không có địa vị gì, dựa vào cái gì mà đòi chịu trách nhiệm với bổn tiểu thư? Bổn tiểu thư muốn ngươi chết, chỉ cần ngươi chết sẽ không ai biết chuyện này. ”Nàng tuyệt đối không để bất cứ ai biết mình mất đi trinh tiết, nếu không cả đời này trừ hắn nàng còn có thể gả cho ai? Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư, hắn có tư cách gì đòi cưới nàng?Minh Tương vốn đang nghĩ muốn chịu trách nhiệm với Mộ Y Tuyết, không ngờ nàng ta lại muốn giết hắn, hắn không muốn chết đương nhiên sẽ không khách khí nữa. “Tiểu thư, tiểu nhân vốn đến bẩm báo chuyện với tiểu thư, ai ngờ tiểu thư vừa thấy tiểu nhân đã nhào đến như sói đói vồ mồi, buộc tiểu nhân cùng tiểu thư làm ra việc này, hết thảy đều là tiểu thư chủ động, có liên quan gì đến tiểu nhân đâu?”