Sắc mặt Vân Yên xanh mét, mờ mịt nhìn nam nhân đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt. Hiển nhiên không rõ cảnh tượng trước mắt là thế nào... "Sư phụ", nam nhân trung niên cười nói, "Năm đó, thực lực của ta vốn dĩ cũng không cường đại, nếu không phải vô tình nhận được truyền thừa của ngươi trong một sơn động thì ta cũng không có thực lực cường đại như bây giờ, cho nên bắt đầu từ khi đó, ngươi chính là sư phụ ta. "Mộ Như Nguyệt sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ lời nam nhân trung niên nói, bất giác nhíu mày nói: "Nhận được truyền thừa là vận khí của ngươi, không liên quan đến ta, ta cũng không phải sư phụ ngươi. "Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam nhân trung niên cung kính nói: "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi đều là sư phụ của ta. "Nhìn bộ dáng mặt dày mày dạn của nam nhân trước mắt, Mộ Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ: "Tùy ngươi đi, bất quá... ngươi là chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn?""Không không không!" Nam nhân trung niên vội vàng lắc đầu, "Ta không phải chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn, chủ nhân chân chính là sư phụ mới đúng, nếu năm đó không nhận được truyền thừa của sư phụ, làm sao ta có được thành tựu hôm nay?"Mộ Như Nguyệt rất muốn nói một câu, truyền thừa kia không phải nàng để lại cho hắn mà là muốn chừa đường lui cho mình, không ngờ lại bị người khác vô tình gặp được, bất quá có thể nhận được truyền thừa của nàng lưu lại cũng coi như một loại duyên phận... Sắc mặt Quân Lan tái nhợt, kinh ngạc nhìn gương mặt tươi cười của nam nhân trung niên. Người môn chủ muốn đối phó lại là sư phụ của đại nhân? Là vị cường giả tuyệt thế Nguyệt Tôn ngàn năm trước? Không biết nếu môn chủ tỉnh lại có thể bị tức chết hay không... "Sư phụ, ngươi cứ gọi là Mộ Dung Cầm là được, không ngờ sinh thời ta còn có thể gặp được sư phụ. "Nói tới đây, Mộ Dung Cầm có chút cảm thán, dung nhan anh tuấn cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu... "Mộ Dung Cầm, Tiên Y Môn nhốt chúng ta trong thiên y trận, còn muốn mưu hại người thân của tẩu tử ta, không biết món nợ này nên thanh toán thế nào đây?"Vẻ mặt Mộ Như Nguyệt ngả ngớn, trong mắt chứa ý cười. Sắc mặt Mộ Dung Cầm trầm xuống, đảo mắt qua đám người Tiên Y Môn, lạnh lùng nói: "Tất cả những người tham dự vào chuyện này, giết không tha!"Một câu "giết không tha" đã quyết định vận mệnh những người này... Sắc mặt Quân Lan tái nhợt, phẫn nộ, tuyệt vọng nhìn về phía Tử Phượng, nếu như có thể quay ngược thời gian, nàng nhất quyết sẽ khiến nàng ta chết không có chỗ chôn!"Tử Phượng!" Mộ Như Nguyệt dời mắt về phía Tử Phượng, cười nhạt nói: "Hiện tại, có phải đã đến lúc chúng ta thanh toán hết nợ không?"Nụ cười của nàng âm trầm mà lạnh lẽo, làm tim Tử Phượng bỗng run lên. "Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ không được chết tử tế!"Nàng thét lên tê tâm liệt phế, trong mắt toát ra thần sắc bi thương, phẫn nộ. "Không được chết tử tế?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nói, "Kiếp trước ta đã chết rất thảm, Tử Phượng, người đang làm trời đang nhìn, có một số việc không phải không có báo ứng mà là báo ứng chưa tới thôi... "Tử Phượng trợn to mắt nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng tràn ngập sợ hãi, bỗng nhiên nàng ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười điên cuồng vang vọng trong gió. "Ha ha ha!"Cười cười, nàng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộ Như Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi!"