"Tử Thược!"Mặt Dạ Vô Trần đen sì, nha đầu này, đã nhiều năm như vậy, cái tính tùy hứng vẫn không chịu sửa chút nào, nếu lúc ấy Nguyệt Nhi không che chở nàng, không biết đã bị hắn trách phạt bao nhiêu lần. Tử Thược làm mặt quỷ với Dạ Vô Trần, đáy lòng lại cười trộm, năm đó nàng thích chọc giận đường ca này nhất, ai bảo nàng giúp hắn theo đuổi Nguyệt Nhi, hắn lại cảnh cáo nàng không được tiếp cận Nguyệt Nhi, còn ném nàng ra xa thật xa... Cho nên, khó có được cơ hội báo thù, sao có thể bỏ qua?"Tử Thược, xem ra nên tìm người gả ngươi đi!" Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tà khí, "Như vậy, ngươi sẽ không có thời gian bắt cóc thê tử của ta!""A?" Vẻ mặt Tử Thược suy sụp, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Tẩu tử, ngươi nhìn ca ta... hắn khi dễ ta, tối nay ngươi đừng ngủ cùng hắn, ngủ cùng ta đi. ""Tử Thược!!!"Sắc mặt Dạ Vô Trần đã đen như đáy nồi, xem ra năm đó bọn họ thật sự đã quá dung túng nha đầu tinh quái này. Tử Thược le cái lưỡi nhỏ nhắn, nàng biết nếu còn nói nữa, đường ca yêu thê như mạng này nhất định sẽ liều mạng với nàng... "Chỉ đùa một chút thôi, sao ta có thể thật sự bắt cóc tẩu tử chứ, nếu không gia gia sẽ... " Tử Thược biết mình nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại. Bởi vì nàng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên người nam nhân, đương nhiên, cỗ hàn khí này không phải hướng về nàng. "Đường ca... "Tử Thược hơi sợ hãi nhìn Dạ Vô Trần. Thảm án diệt môn của Tử gia năm đó sao có thể không phải là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn họ? Đều tại cái nữ nhân Tử Phượng kia! Nếu để nàng phát hiện bóng dáng nàng ta, chắc chắn sẽ đem nàng ta bầm thây vạn đoạn!"Vô Trần", Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Dạ Vô Trần, sau đó dời mắt về phía Tử Thược, "Ngươi là Tử Thược? Là người Tử gia? Là cô cô mà Cảnh Nhi nói?"Tử Thược cắn cắn môi, khẽ gật đầu: "Tẩu tử, ta thật xin lỗi ngươi... "Là nàng không bảo vệ tốt Cảnh Nhi, để hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, ngày đó, nếu nàng không ra ngoài du ngoạn, có lẽ cũng sẽ không tránh khỏi một kiếp nạn này, nhưng cha mẹ và người thân đều chết trong tay Tử Phượng, nàng còn mặt mũi nào mà sống? Nếu không phải vì cứu Cảnh Nhi, nàng cũng sẽ không trốn vào một nơi nào đó âm thầm tu luyện... Trong lúc nhớ lại chuyện cũ, trên người bất giác tản ra hơi thở bi thương, sau đó, một đôi tay vươn tới, kéo nàng vào ngực. Thân thể Tử Thược cứng đờ, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào kêu: "Nguyệt Nhi... . ta... . ""Không cần phải nói gì nữa, ta đã nghe Cảnh Nhi kể lại, tay chân hắn cũng là ngươi giúp nối lại, hơn nữa, mấy năm gần đây ngươi cũng đã rất vất vả rồi, ta và Vô Trần lại không thể xuất hiện bên cạnh ngươi sớm một chút, Tử Thược, tuy hiện tại ta không nhớ được gì, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta có cảm giác muốn thân cận, quan hệ của chúng ta trước kia hẳn là rất tốt đi?"Tử Thược cắn môi, hai mắt mờ mịt khiến nàng thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, nàng lau chùi khóe mắt, cười nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, năm đó chúng ta sát cánh chiến đấu vượt qua khó khăn nguy hiểm, ta vẫn còn nhớ rõ, lúc ta suýt nữa rơi xuống vực sâu, ngươi không chạy trốn một mình mà ở lại kéo ta lên, nếu không có ngươi, sợ là ta đã sớm chết không toàn thây... . . "