"Giết nàng?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Ngươi thấy ta giết nàng lúc nào? Chẳng qua nàng nhiều lần dựa vào thiên phú của mình gây phiền toái cho ta, mà ta lại sợ phiền toái, lần đầu tiên ta có thể không so đo nhưng không có nghĩa ta sẽ bỏ qua lần này, vì khiến nàng sau này không gây phiền toái cho ta nữa, ta chỉ có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn, phế thực lực của nàng!"Quá tam ba bận, lần này mới là lần thứ hai. Nàng có thể cho nàng ta một cơ hội thì sẽ không có lần thứ hai! Huống chi, nếu không phế thực lực của nàng, chỉ sợ về sau sẽ phiền toái không ngừng, đã như vậy tại sao nàng phải tự tìm phiền toái cho mình?"Ngươi có biết đối với võ giả, thực lực có ý nghĩa gì hay không?" Hai mắt Đông Phương Lượng đỏ tươi, khí thế bộc phát, nhưng khi nhìn đến nam nhân đeo mặt nạ bạc bên cạnh Mộ Như Nguyệt, dù trong lòng phẫn nộ cỡ nào cũng không tới mức đánh mất lý trí. "Phế thực lực của một võ giả còn khiến nàng thống khổ hơn chết, đặc biệt Anh Nhi còn là một người cao ngạo như thế, ngươi làm như vậy căn bản là thiên lý bất dung, nhất định phải xuống địa ngục!""Địa ngục?" Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Bất luận là thiên đường hay địa ngục đều sẽ có một người bồi ta cùng đi, cho nên, dù xuống địa ngục, chúng ta vẫn có thể tự tạo cho mình một mảnh trời riêng, cho nên, ta không cần phải sợ hãi cái gì!"Có hắn ở đây, đời này còn có gì phải sợ?Ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa. Nghe lời nàng nói, lệ khí trong mắt Dạ Vô Trần tiêu tán hết, trong đôi mắt tím kia chỉ có bóng dáng một mình nàng... . "Đông Phương gia chủ, chuyện này là ngươi không đúng rồi. " Điền Phi cười nói, ánh mắt đảo qua hai người thâm tình nhìn nhau kia, sau đó nhìn về phía Đông Phương Lượng. "Vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy rất rõ, là Đông Phương Anh hạ sát thủ với vị cô nương này trước, chẳng lẽ có người muốn giết nàng, nàng còn phải chạy tới ôm đùi người ta? Hoặc là đưa đầu ra cho người ta chém? Ta nghĩ, vị cô nương này không giết nàng đã là quá nhân từ rồi, còn thực lực... Mấy năm nay Đông Phương Anh ỷ vào thực lực của mình giết người vô tội còn ít sao? Nói không chừng nàng bị phế thực lực là một chuyện tốt, nếu không, một ngày nào đó Đông Phương gia trêu vào cường giả khiến Đông Phương gia bị hủy hoại cũng không biết chừng!"Ánh mắt Đông Phương Lượng càng thêm âm trầm, hừ lạnh nói: "Anh Nhi là nữ nhi của ta, còn nàng chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, sao có thể so được?"Ngụ ý, nữ nhi của ta giết nàng là chuyện bình thường, nàng phế nữ nhi hắn thì chính là thiên lý bất dung!Tuy lần trước đến Âu Dương gia, Đông Phương Lượng đã gặp Mộ Như Nguyệt rồi, nhưng cũng không biết rõ thân phận của nàng, vừa rồi lại nghe Đông Phương Anh nói cho nên cũng cho rằng Mộ Như Nguyệt là chi thứ của Âu Dương gia. "Ha ha!" Âu Dương Vân Cẩm cười to, khinh miệt nói, "Đông Phương gia chủ, ngươi có nhầm hay không? Mộ cô nương không phải là chi thứ của Âu Dương gia mà là người Âu Dương gia nguyện trung thành!"Lời hắn nói giống như một tảng đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên ngàn vạn gợn sóng. Nhưng cảm giác đầu tiên trong lòng mọi người chính là không dám tin!Âu Dương gia là gì? Nữ tử này là người thế nào? Rốt cuộc có năng lực gì khiến Âu Dương gia nguyện trung thành?Nhất định là vì Âu Dương gia muốn đả kích Đông Phương gia nên mới cố ý nói như vậy!