Đông Phương Tuấn ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Tử Lan, làm sao vậy?""Không có gì", Nam Cung Tử Lan lắc đầu, cắn chặt môi, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, "Tuấn ca ca, ngươi có lừa gạt ta hay không? Có thể yêu ta cả đời không?"Tim Đông Phương Tuấn run lên, trên mặt lại tươi cười, hắn vươn tay xoa đầu Nam Cung Tử Lan, sủng nịnh nói: "Tử Lan, sao ta nỡ lừa gạt ngươi chứ? Cả đời này, ta vẫn sẽ yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không phụ tình yêu của ngươi. "Nghe vậy, Nam Cung Tử Lan tựa đầu vào ngực Đông Phương Tuấn, tươi cười hạnh phúc. Nhưng nàng lại không hề nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của nam nhân... Về đến nhà, Khiếu Nguyệt trực tiếp nhốt mình trong đan thư khiến Mộ Như Nguyệt có chút mơ hồ, nàng nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu Bạch phía sau. "Tiểu Bạch, các ngươi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?"Tiểu Bạch chần chờ nửa ngày mới kể chuyện hôm nay mình nghe được cho Mộ Như Nguyệt. Càng nghe, sắc mặt Mộ Như Nguyệt càng âm trầm. Nàng vốn cho rằng Khiếu Nguyệt bị Nam Cung Tử Phượng đả thương, lại không ngờ rằng Đông Phương gia cũng có phần. Còn muốn Khiếu Nguyệt làm thiếp? Cho dù là vị trí đương gia chủ mẫu của Đông Phương gia cũng không xứng với thân phận Khiếu Nguyệt!"Đông Phương gia phải không? Bọn họ sẽ phải trả giá đắt vì chuyện năm đó!" Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua lãnh ý, thuận miệng hỏi, "Vị hôn thê của Đông Phương Tuấn là thân phận gì?""Không biết", Tiểu Bạch lắc lắc đầu, "Hình như nghe Tiểu Lang gọi nàng là Nam Cung Tử Lan. ""Nam Cung Tử Lan?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Xem ra là người Nam Cung gia, Tiểu Bạch, ngươi vào trong đan thư bồi Tiểu Lang đi, ta đi tìm Âu Dương Vân Cẩm một chuyến. "Nàng vốn không muốn quản chuyện tứ đại gia tộc nhưng bây giờ không thể đứng ngoài cuộc được nữa... . Hai người Âu Dương gia ở trong hoàng thành, vì bọn họ đã sớm phân phó trước cho nên Mộ Như Nguyệt đi thẳng một đường không ai ngăn cản. Lúc này, Âu Dương Vân Cẩm đang nói gì đó với Âu Dương Tĩnh, bỗng nhiên nhìn thấy nữ tử đi tới, hơi ngẩn ra một chút: "Thật là khách quý a, Mộ cô nương sao lại đến tìm chúng ta? Dược liệu ngươi cần còn chưa vận chuyển đến hoàng thành. "Mộ Như Nguyệt cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Đông Phương gia muốn liên hôn với Nam Cung gia, ta muốn biết chi tiết chuyện này. "Âu Dương Vân Cẩm cười nói: "Từ khi nào mà ngươi thích quản chuyện người khác?""Âu Dương thiếu chủ", Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Âu Dương Vân Cẩm, nhàn nhạt nói, "Đừng nói với ta, ngươi không biết chuyện Thiên Lang Khiếu Nguyệt đã từng bị Đông Phương gia đánh trọng thương. "Âu Dương Vân Cẩm không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, khẽ cười nói: "Thiên Lang vốn dĩ là ma thú của Âu Dương gia chúng ta, nghe nói là của một cường giả trước kia để lại, người có thể thuần phục nó dĩ nhiên có bản lĩnh rất lớn, cho đến nay, Thiên Lang thà chết chứ không nguyện trung thành với bất kì ai, ngươi là một ngoại lệ. "Lúc nói lời này, Âu Dương Vân Cẩm như vô tình cố ý liếc nhìn Mộ Như Nguyệt: "Bất quá theo ta biết, lúc đầu Thiên Lang Khiếu Nguyệt cũng không phải bị Đông Phương gia gây thương tích, khi Âu Dương gia nhặt được nó thì đã bị thương rồi, sau đó nó ở Âu Dương gia nhiều năm, về sau lại chạy trốn, được Đông Phương Tuấn cứu, nể mặt Đông Phương Tuấn nên Âu Dương gia chúng ta cũng không tiếp tục truy bắt nó nữa, ai ngờ Đông Phương gia lại ngược đãi nó, cuối cùng nó bị trọng thương được chúng ta nhặt trở về... "