"Nhưng mà như vậy, chúng ta sẽ được ở bên nhau, không phải sao?" Đông Phương Tuấn ngẩng đầu nhìn dung nhan lạnh nhạt của nữ tử, thanh âm cầu xin, "Khiếu Nguyệt, ta thật sự không thể không có ngươi, cùng ta trở về đi, không phải năm đó ngươi đã nói có thể vì ta mà bỏ qua tự tôn sao? Tại sao hiện tại lại không muốn? Vì ta, ngươi thật sự không thể ủy khuất một chút sao?"Tựa như nghe được chuyện cười, Khiếu Nguyệt cười phá lên. Tiểu Bạch có chút khẩn trương nắm tay nàng, Khiếu Nguyệt tựa như cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, nàng dần dần bình tâm lại. "Năm đó, ta quả thật vì ngươi mà từ bỏ tự tôn, vì được ở bên ngươi, ta đã chịu nhục nhã mà ở lại Đông Phương gia, Khiếu Nguyệt ta đã khi nào phải chịu khuất nhục như vậy? Vì ngươi, ta nhẫn nại, nhưng cuối cùng thì sao? Đông Phương Tuấn, ta nói cho ngươi biết, cho dù tùy tiện kết hợp với một ma thú khác cũng sẽ không làm tiểu thiếp của ngươi!"Khiếu Nguyệt nói không sai, nàng đã từng đứng bên người Nguyệt Tôn và Tử Hoàng, hưởng thụ vạn người kính ngưỡng. Đã khi nào phải chịu nhục nhã như vậy, hơn nữa còn nhẫn nhịn, quả thật là chuyện hiếm thấy. Nhưng sự thật cho thấy, nam nhân này không đáng để nàng phải nhẫn nhịn vì hắn. Đông Phương gia, nàng sẽ không bao giờ trở lại nơi đó... "Khiếu Nguyệt!" Đông Phương Tuấn xanh mặt, rống lớn. Hai chữ 'kết hợp' kia khiến tim hắn đau đớn. Chỉ cần nghĩ đến nữ tử mỹ lệ ưu nhã này gả cho ma thú khác, loại cảm giác ghen ghét phẫn nộ này làm trái tim hắn như bị thiêu đốt. Không!Hắn tuyệt đối không cho phép!Nữ nhân này vĩnh viễn là của hắn! Không được phép gả cho bất kì kẻ nào ngoài hắn!"Tiểu Lang", Tiểu Bạch nắm chặt tay Khiếu Nguyệt, cười ngây ngô, sáng sủa như ánh mặt trời, phảng phất như có thể chiếu sáng lòng người, "Ta sẽ bảo hộ ngươi, giống như cha Vô Trần bảo hộ mẫu thân vậy, không để ngươi chịu bất kì ủy khuất gì. "Không biết vì sao, nghe Tiểu Bạch nói lời này, trong lòng Khiếu Nguyệt ấm áp. "Vậy ngươi nhanh trở nên cường đại đi, chờ ngươi cường đại rồi, có thể bảo vệ ta. "Tiểu gia hỏa này vẫn còn quá nhỏ... . Khiếu Nguyệt mỉm cười, sự bi thống mà Đông Phương Tuấn mang lại giống như bị nụ cười như ánh mặt trời của Tiểu Bạch xua tan, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái. Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, kích thích Đông Phương Tuấn, hắn vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có một thanh âm yêu kiều truyền đến. "Tuấn ca ca, ngươi ở đây làm gì?"Sắc mặt Đông Phương Tuấn hơi đổi, nuốt lời định nói xuống. Khiếu Nguyệt nhướng mày, dời mắt về phía thân ảnh kia. "Nam Cung gia Nam Cung Tử Lan?"Khiếu Nguyệt vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận đối phương. Lý do vì sao nhận ra nàng, đó là vì Nam Cung Tử Lan là vị hôn thê mà Đông Phương gia chọn cho Đông Phương Tuấn, chẳng qua là vì một chút chuyện mà trì hoãn. Nam Cung Tử Lan đã 26, 27 tuổi nhưng nhìn cứ như thiếu nữ 17, làn da bảo dưỡng vô cùng tốt, mịn màng trắng nõn như ngọc, đặc biệt là gương mặt kia càng có vẻ trẻ tuổi mỹ mạo. Quan trọng hơn là, Nam Cung Tử Lan là ái nữ của gia chủ Nam Cung gia, tính tình lãng mạn, hoạt bát đáng yêu, cho nên cũng có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng nàng vẫn luôn chung tình với Đông Phương Tuấn tính tình ôn hòa... Nam Cung Tử Lan cười khẽ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt thiên chân thuần khiết, nhìn khiến người ta yêu thích. Đột nhiên, ánh mắt nàng dời qua Khiếu Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc, tựa như không ngờ nàng sẽ xuất hiện ở đây.