"Vô Trần, đại tiểu thư phủ Thành chủ đưa thiệp mời sinh nhật tới, ngươi thấy thế nào?" Mộ Như Nguyệt cười khẽ, cầm thiệp mời đưa tới trước mặt Dạ Vô Trần, nhướng mày, "Bất quá, người ta lại chỉ đích danh mời ngươi... "Dạ Vô Trần cũng không thèm nhìn liền vứt thiệp mời qua một bên, vươn tay gắt gao ôm chặt Mộ Như Nguyệt, dung nhan tà mị lộ vẻ không kiên nhẫn. "Một phủ Thành chủ nho nhỏ, căn bản không cần để ý tới. ""Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười âm hiểm, "Vô Trần, thật ra ta muốn tham dự tiệc sinh nhật này, nếu chuyện này là do Lam Nguyệt bày ra, vậy nàng nhất định sẽ xuất hiện ở đó. "Hiện tại, tuy Lam Nguyệt ở trong học phủ nhưng lại không xuất hiện, học phủ to như vậy, muốn tìm được nàng là rất khó khăn. Tiệc sinh nhật này là một cơ hội... . "Tốt", Dạ Vô Trần cong môi cười, "Chuyện này để nương tử quyết định, ngươi muốn làm gì, vi phu bồi ngươi cùng làm. ""Yến tiệc đêm nay, ngươi nói chúng ta nên tham dự thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói, "Vì dụ Lam Nguyệt xuất hiện, hay là làm oanh động một chút? Ta kêu Viêm Tẫn đi bắt mấy con ngựa cưỡi đi, bất quá, đêm nay ngươi thật ra có diễm phúc... "Sinh nhật đại tiểu thư phủ Thành chủ? Nói cho cùng, Dạ Vô Trần mới là mục tiêu của bọn họ, cho nên đêm nay chỉ sợ không được yên bình... . "Nguyệt Nhi, ta có ngươi, những thứ dong chi tục phấn kia làm sao có thể vào mắt ta?" Trên mặt Dạ Vô Trần treo nụ cười tà mị, đôi mắt tím từ đầu đến cuối đều không rời khỏi nữ tử trong lòng. Hắn nhìn nàng, nhìn thế nào cũng không đủ, thật hi vọng từ nay về sau, từ kiếp này đến kiếp sau đều có thể nhìn nàng như vậy... . Đời đời kiếp kiếp... Đêm, trầm tĩnh như nước. Bên ngoài phủ Thành chủ ầm ĩ, từng chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, Thành chủ Nhật Nguyệt thành, Đổng Phi Nhiên mỉm cười đứng trước cửa, hăng hái nghênh đón khách quý. Lúc này, một tia sáng bạc xẹt qua không trung. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa phi nhanh đến, đáy mắt hiện lên sự kinh diễm sâu sắc... Hai con ngựa Đạp Vân xẹt qua không trung, nhanh chóng hướng về phía phủ Thành chủ, dưới chân nó tựa như có mây trắng lơ lửng, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt. "Ngựa Đạp Vân, là ngựa Đạp Vân cực kì quý hiếm!""Thật xinh đẹp, không biết là ai có năng lực ngồi trên xe ngựa như vậy, thật sự làm người ta cực kì hâm mộ. ""Thực lực ngựa Đạp Vân không tồi, lại khó bắt, hơn nữa phải có vận khí cực tốt mới có thể gặp được nó, nếu ta có hai con ngựa như vậy thì tốt rồi... "Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm xe ngựa, bọn họ thật muốn biết là loại người nào có thể ngồi trong chiếc xe ngựa tôn quý như thế!Màn xe được vén lên, một đôi chân từ trong xe bước ra, ngay sau đó, một bộ cẩm bào tím xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Trong gió đêm, tà áo tím tung bay, tôn quý tà mị không nói nên lời, hắn giống như một quý tộc chân chính làm tất cả mọi người ở đây ảm đạm thất sắc. Mà khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan nam nhân, bọn họ mới biết cái gì gọi là kinh diễm, là điên đảo chúng sinh... Nam nhân này tuấn mỹ tuyệt luân, dung nhan khiến người ta quên hô hấp, đóa mạn đà la nửa bên mặt càng phụ trợ dung nhan tuấn mỹ như thiên thần.