Tống Nhiên nhận lấy đan dược, tinh tế quan sát, đột nhiên hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt rõ ràng rất kinh ngạc. "Tống lão, xảy ra chuyện gì?" Thù Dục kì quái nhìn Tống Nhiên, hỏi. Tống Nhiên hít sâu một hơi, bình ổn sự kích động trong lòng, nói: "Địa giai cao cấp Linh Hỏa đan, chứa... 100% nguyên tố hệ hỏa, không có bất kì tạp chất gì, đan dược này có thể khiến võ giả có thuộc tính hệ hỏa tăng nguyên lực lên gấp ba lần trong vòng nửa canh giờ. "Đan dược địa giai cao cấp, trăm phần trăm nguyên tố hệ hỏa... . Hai tin tức này hung hăng nện vào lòng mọi người, có mấy người trực tiếp bị dọa choáng váng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt già nua của Tống lão. Thiên tài, đây hoàn toàn là một thiên tài! Một địa giai cao cấp ở độ tuổi trẻ như vậy không phải là duy nhất, thậm chí ở cái nơi cường giả tầng tầng lớp lớp như Trung Châu còn có nhiều thiên tài mạnh hơn nàng, nhưng thế này cũng đáng để mọi người tôn kính rồi. Nếu người ta biết Mộ Như Nguyệt bắt đầu từ 15 tuổi mới bắt đầu tu luyện, đến nay mới có ba năm, thực lực càng không phải địa giai cao cấp mà là đỉnh địa giai, phỏng chừng bọn họ hoa mắt ngất luôn tại chỗ... Trong ba năm ngắn ngủn từ một người không thể tu luyện đạt đến cấp bậc đỉnh địa giai, là thiên tài cỡ nào? Rõ ràng chính là một yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại. "Khó trách nàng có thể thu phục đan đỉnh phượng hoàng. ", Tống Nhiên nở nụ cười hiểu rõ, "Bất quá thiên phú như vậy so với Nguyệt Tôn vẫn còn chênh lệch rất lớn, nhưng ta tin với tinh thần lực cường hãn của nàng, tương lai thành tựu dù không vượt qua Nguyệt Tôn, cũng sẽ không thấp hơn nàng. "Thù Dục kinh ngạc nhìn Tống Nhiên. Hắn đánh giá nàng quá cao. Một đan dược sư sẽ có thành tựu không thấp hơn Nguyệt Tôn, đây quả thật là đánh giá cao nhất Trung Châu! Cho dù nha đầu này là thiên tài nhưng hiện tại nàng đã 18 tuổi, dù tu luyện từ lúc 10 tuổi cũng đã tám năm, mười tám tuổi mới trở thành địa giai cao cấp làm sao có thể so sánh với Nguyệt Tôn kinh tài tuyệt diễm?Nàng vĩnh viễn là thần thoại siêu việt của giới đan dược sư... "Địa giai cao cấp, trăm phần trăm nguyên tố hệ hỏa. " Triệu Khuynh Tuyết ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn thân ảnh làm nàng ghen ghét kia, Diêu Vân Thanh bên cạnh nói gì nàng cũng không nghe rõ. Tử Thiên Cảnh mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, nụ cười lười biếng trên môi làm cả người hắn kinh diễm như thế. "Kết thúc khảo thí, chúng ta đi thôi. "Mộ Như Nguyệt gật đầu, đương nhiên, nàng không quên cầm đan dược của mình về. Trong lối đi nhỏ ở học phủ cực kì ầm ĩ, mọi người tụm năm tụm ba nghị luận không ngớt... . "Các ngươi xem, là Tử Thiên Cảnh ở đan đường, dung nhan tuấn mỹ như thế chỉ có thể so sánh với một người. ""Ngươi nói là nam tử tên Dạ Vô Trần ở võ đường sao? Đúng là vậy thật, bất quá, Dạ Vô Trần có đôi mắt tím càng thêm tuấn mỹ tà mị hơn, cho nên ta cảm thấy so với Tử Thiên Cảnh, Dạ Vô Trần vẫn hơn một bậc... ""Hai người kia ta đều thích, nếu có thể có được một người trong số đó thì thật tốt. "Người này vừa dứt lời, một thân ảnh bạch y đột nhiên rơi xuống trước mặt nàng, vẻ mặt thiếu nữ kích động nắm vạt áo nàng, ánh mắt vui sướng. "Ngươi vừa nói cái gì? Dạ Vô Trần? Vô Trần cũng ở Trung Châu học phủ sao?"Trước mắt Mộ Như Nguyệt tựa như hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, trong lòng nổi lên trăm ngàn gợn sóng, vội vàng nói: "Mau trả lời ta! Có phải Vô Trần ở học phủ hay không!"