"Tống lão, thỉnh suy nghĩ lại a", Mạc Ly biến sắc, vội vàng tiến lên, khom người nói, "Tống lão, nàng kỹ không bằng người, làm nổ đan lô, đó là vấn đề của một mình nàng, tại sao phải vì một mình nàng mà hoãn khảo thí? Các thí sinh khác làm sao cam tâm? Nếu nàng không có đan đỉnh để tiếp tục luyện chế, vậy tuyên bố nàng thất bại là được rồi. "Tống Nhiên nheo mắt nhìn kĩ nam nhân trung niên trước mắt. Mạc Ly bị hắn nhìn có chút hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, trong lòng thấp thỏm. Không phải Tống lão đã phát hiện cái gì chứ? Nhưng cho dù hắn nhìn ra đan đỉnh của Mộ Như Nguyệt có vấn đề cũng không liên quan đến hắn, hắn đã sớm tiêu hủy hết chứng cứ. "Mạc Ly, ngươi quá phận. " Tống lão nhàn nhạt nhìn hắn, trong giọng nói rõ ràng đang nén giận. Thân thể Mạc Ly chấn động, nắm chặt tay không nói thêm gì nữa. Tống lão che chở nữ nhân kia? Vì sao?Ánh mắt hắn lập lòe vài cái, đáy lòng mơ hồ bất an... . . Nếu hắn còn không nhìn ra Tống lão thiên vị thì hắn không xứng làm đan đường đường chủ. "Tống lão, Mạc Ly nói cũng không phải không có lý, vì một người mà hoãn khảo thí, này... . " Thù Dục lắc đầu, bất luận thế nào vẫn là nhóm thí sinh khảo thí quan trọng hơn. Tống lão còn đang muốn nói gì, một thanh âm nhàn nhạt truyền tới. "Không cần", Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, lãnh đạm nói: "Ta tự mang theo đan đỉnh, không cần hoãn khảo thí. "Mạc Ly hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn phía dưới hội trường. Đột nhiên, trước mặt thiếu nữ xuất hiện một đan đỉnh to màu đỏ tựa như một ngọn lửa, nổi bật cả hội trường, trên vách đan đỉnh còn khắc phượng hoàng sống động như thật. "Này... đây là... . " Tống Nhiên đứng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đan đỉnh phượng hoàng, "Là đan đỉnh phượng hoàng, không sai, đây là đan đỉnh phượng hoàng!"Tống lão trở nên khẩn trương, đối với đan dược sư, đan đỉnh phượng hoàng là bảo vật hiếm có. Nhưng đan đỉnh phượng hoàng này không phải là thần khí Nguyệt Tôn từng sử dụng sao? Tại sao lại rơi vào tay nàng... Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trở nên kích động... . Người đời đều biết Nguyệt Tôn có hai đại thần khí, một là cửu thiên long viêm kiếm, hai là đan đỉnh phượng hoàng, từ sau khi Nguyệt Tôn mất đi, hai thần khí này cũng biến mất, không ngờ hắn còn có thể nhìn thấy loại thần vật đan đỉnh phượng hoàng này. Oanh!Phía dưới đan đỉnh phượng hoàng bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, Mộ Như Nguyệt dùng tinh thần lực bao bọc lấy dược liệu đưa vào trong đan đỉnh... . "Nàng thế nhưng mang theo đan đỉnh tùy thân!" Mạc Ly khẽ biến sắc, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa đan đỉnh này hình như không tầm thường... Ánh mắt Mạc Ly lập lòe vài cái, trên mặt hiện lên vẻ tham lam. Hắn không có quyền tiến vào cấm địa sau núi, đương nhiên cũng không biết đan đỉnh trong tay Mộ Như Nguyệt là đan đỉnh phượng hoàng, thần khí của Nguyệt Tôn trong truyền thuyết... . Nhìn nén nhang đã cháy được hơn một nửa, Tống lão đè nén kích động trong lòng, nói: "Còn một nửa thời gian, các vị chú ý thời gian luyện chế đan dược, chờ nhang cháy hết cơ hội của các ngươi cũng kết thúc. ""Hừ!"Triệu Lâm thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt đang luyện chế đan dược, 'oanh' một tiếng, phóng tinh thần lực ra áp về phía Mộ Như Nguyệt.