Mộ Như Nguyệt cười nhạt, lạnh giọng hỏi: "Vậy cuộc khảo thí kia bao giờ tiến hành?""Ba ngày sau. ""Được, ba ngày sau ta sẽ tham gia khảo thí, bất quá ta có một yêu cầu, nếu ta thông qua cuộc khảo thí này, ta hi vọng từ nay về sau ta và Tử Thiên Cảnh sẽ không phải chịu bất kì quản chế gì, cũng không phải tuân theo những quy định sáo rỗng đó, càng không cần đi học. "Mạc Ly nhìn lướt qua vẻ mặt tự tin của thiếu nữ, khẽ nheo mắt, nhìn biểu tình này của nàng có vẻ rất có lòng tin với cuộc khảo thí ba ngày sau... "Yêu cầu của ngươi ta không thể đáp ứng, ta phải hỏi trưởng lão trước rồi mới có thể đưa ra quyết định. "Có một số việc đường chủ không thể tự quyết định được, huống chi là chuyện không cần tuân theo quy định của học phủ... . Trong sơn cốc, bóng cây dày đặc, nam nhân lẳng lặng ngồi trên mặt đất, gió nhẹ phất qua, tóc bạc tung bay. Nam nhân mở to mắt, nhìn về phía không trung cách đó không xa, dung nhan tuấn mỹ như tiên nở một nụ cười. Trong mắt hắn lộ ra hoài niệm cùng bi thương... . "Hiện tại ngươi đã ở Trung Châu rồi, khoảng cách chúng ta gặp lại nhau ngày càng gần, xem ra ta phải truyền tin tức trong cốc có thần khí ra ngoài, chỉ có như thế mới có thể dẫn dụ được nàng tới nơi này. "Trước mặt hắn tựa như hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, Bạch Trạch cười ôn nhu, ánh mắt sủng nịnh. Ngàn năm trước, hắn nhìn nàng dần dần trưởng thành, bất luận phải trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ, cả đời này hắn chỉ cầu mong có thể nhanh gặp lại nàng, lần nữa làm bạn đồng hành của nàng... . Mộ Như Nguyệt là một học viên mới lại phải tham gia khảo thí, tin tức này được đám người Triệu Khuynh Tuyết truyền miệng nhanh chóng, toàn bộ học phủ đều biết. Nghe được mấy cái ngôn luận này, nàng cũng chỉ cười không cho là đúng. "Cảnh Nhi, ngươi nói những người này có phải nhàm chán quá hay không? Ra vẻ Trung Châu học phủ đều là một đám công tử tiểu thư quý tộc, cũng không phải vì học tập mà đến. "Tử Thiên Cảnh nhăn mày, dung nhan tuấn mỹ có chút không kiên nhẫn: "Theo cách làm của ta, cần gì phải nói lý với Mạc Ly đó? Dùng thực lực áp chế hắn là được rồi. "Mộ Như Nguyệt nhún vai: "Mục đích ta tới học phủ còn chưa đạt được, cho nên tạm thời chưa thể rời đi. ""Mục đích?""Đúng vậy, ta đã đáp ứng một người muốn tìm lão nhân trong học phủ, trước khi tìm được lão nhân kia ta sẽ không rời khỏi học phủ, huống chi... " Mộ Như Nguyệt nheo mắt, cười nhạt nói, "Học phủ này quả thật ngọa hổ tàng long, ở đây có thể khiến thực lực của ta tiến bộ nhanh hơn, đây mới là mục đích chính của ta. "Một võ giả thiên phú, nếu ở bên ngoài Trung Châu sẽ được tôn sùng là cường giả, nhưng những đệ tử trẻ tuổi trong học phủ có không ít võ giả thiên phú. Trung Châu quả thật là nơi ngư long hỗn tạp, cường giả tầng tầng lớp lớp... Tử Thiên Cảnh si ngốc nhìn thiếu nữ, khóe môi gợi lên độ cong đẹp mắt, mặc kệ sau này phải đối mặt với kẻ địch thế nào, cả đời này, hắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng biến mất nữa. "Bất luận có bao nhiêu cường giả, nếu có kẻ nào muốn tổn thương ngươi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn, dùng mạng ta để bảo vệ ngươi. "Ánh mắt Tử Thiên Cảnh tha thiết nhìn thiếu nữ trước mắt, trong đầu hiện ra vẻ mặt tươi cười ôn nhu ngàn năm trước, trải qua ngàn năm, nụ cười của nàng chính là hi vọng để hắn tiếp tục kiên trì. Nếu không, nỗi thống khổ khi có lại tay chân kia hắn đã sớm không chịu nổi nữa. Sở dĩ có thể nhịn được chỉ vì muốn một ngày kia có thể có một thân thể hoàn chỉnh đến gặp nữ nhân này... .