Lần này Viên Khiếu vội vàng đâm kiếm ra, muốn dùng công thay thủ bức bách Lâm Hiên lui lại. Nào biết được ngay trong điện quang hỏa thạch, cổ họng của hắn tê rần. Cúi đầu nhìn lại, ngón tay Lâm Hiên đã chống cổ họng của hắn. Viên Khiếu không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hô một tiếng: "Trời ạ!" Hắn cảm thấy lúc này thế giới quan của mình sắp nát rồi. "Lại đến!" Viên Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, kích thích toàn bộ tiềm lực của bản thân mình ra. Chỉ cần ngăn cản được một lần hoặc là đánh trúng Đế phu một lần, hắn có thể thắng. Hắn không tin, mình hoàn toàn thúc thủ vô sách trước mặt Đế phu! Hô! Ngay trong chớp mắt, cái trán Viên Khiếu tê tê. Ngón tay của Lâm Hiên chỉ thẳng vào cái trán của hắn. Viên Khiếu chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một cái! Một tiếng nổ tung, điên cuồng nuốt mấy ngụm nước bọt. "Ba kiếm đã qua, ngươi còn cái gì muốn nói nữa hay không?" Lâm Hiên thu tay lại, ung dung nhìn Viên Khiếu một chút. "Cái này. . . " Viên Khiếu nhất thời lửa giận công tâm, khóe miệng tràn ra một vệt máu. Hắn không ngờ được kiếm còn có thể dùng như vậy. Không cần cuồng bạo cậy mạnh đi nghiền ép. Nhìn như mây trôi nước chảy, nhưng ngược lại lại thể hiện ra bá đạo chưởng khống sinh tử. Loại kiếm đạo này, lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Mà nhìn thấy Lâm Hiên chỉ xuất thủ ba lần thì đã lần lượt đâm trúng ba nhược điểm trí mạng của Viên Khiếu. Quan Du Vân và tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ cảm thấy hôm nay đúng là đã mở rộng tầm mắt. "Kiếm đạo tạo nghệ của Đế phu đã đạt đến đại cảnh giới siêu phàm thoát tục, phản phác quy chân. " "Kiếm đạo của hắn mới thật sự là đạo a!" ……………………………… Lấy lại bình tĩnh, Viên Khiếu lau đi vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt cung kính và kính sợ hành lễ. "Hôm nay Đế phu dạy bảo, như lôi đình phích lịch, để tại hạ đột nhiên bừng tỉnh!" "Hóa ra kiếm đạo cũng không phải là truy cầu bá khí lộ ra ngoài mà là tiêu sái phiêu dật như Đế phu, không thể suy nghĩ!" Đám tông chủ Kiếm Tông theo hắn mà đến cũng im lặng gật đầu. Đế phu vừa ra ba chiêu, hoàn mỹ thuyết minh loại kiếm đạo cổ phác quy chân này. Lâm Hiên lắc đầu: "Ngươi thấy vẫn chỉ là một phần của kiếm đạo mà thôi. " "Kiếm chi đạo, có thể truy cầu bá khí lộ ra ngoài, cũng có thể truy cầu hậu tích bạc phát. " "Nhưng quan trọng nhất chính là đạo, mà không phải kiếm, cho dù kiếm khí có mênh mông như thế nào đi nữa cũng kém hơn một viên vĩnh hằng kiếm tâm. " "Sau khi thiên chuy bách luyện tâm của mình, như vậy vạn vật đều có thể làm kiếm, vạn khí đều làm kiếm khí!" Sau khi hắn nói ra câu nói này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên tĩnh lại. Vạn vật đều có thể làm kiếm! Vạn khí đều làm kiếm khí! Chỉ hai câu nói ngắn ngủn này, có thể nói là tiên nhân phụ ta đỉnh, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác như mình bị đại đạo mờ mịt bao phủ. "Hóa ra kiếm đạo còn có thể hiểu như vậy!" "Đế phu một câu có thể nói là đánh thức người trong mộng!" "Khó trách Quan Thánh Chủ nói Đế phu còn, kiếm đạo chân lý còn, lời này hoàn toàn không sai một chút nào!" Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, tiếng vỗ tay vang lên như sóng thủy triều. Những lời mà Lâm Hiên nói ẩn chứa triết lý, theo như mọi người thì đó là một loại đại trí tuệ! Lâm Hiên quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng. Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình chỉ tùy tiện nói ra hai câu trong "Vô Cực Kiếm Pháp" thì đã khiến cho đám người đang có mặt ở đây tôn sùng kính bái như thế. Xem ra đúng là hệ thống đối xử với mình không tệ, khiến cho cuộc sống làm cha của mình càng ngày càng thoải mái! "Có thể nghe Đế phu nói ra chân lý như vậy, có thể nói là tại hạ tam sinh hữu hạnh!" Rốt cuộc trên mặt Viên Khiếu cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hắn dám khẳng định, chỉ cần chỉ cần lĩnh ngộ và hấp thu những gì mà Đế phu nói. Sau này chắc chắn có thể xông mở gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới kiếm đạo cao hơn. "Hì hì, cha không những có thể làm lão sư cho chúng ta mà cũng có thể làm lão sư cho rất nhiều người!" Nhìn thấy Lâm Hiên một câu bừng tỉnh đám người, Tuyền Châu vui vẻ ôm cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt tự hào và kiêu ngạo. "Đúng đó, ở bên cạnh cha có thể tự hào như vậy!" Trên mặt Tuyền Hi xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, cũng là hất cằm lên ôm cánh tay Lâm Hiên. Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng cùng nhau vọt tới ôm lấy Lâm Hiên. Bốn tiểu nha đầu ánh mắt vô cùng tự hào. Giống như là đang muốn nói: "Nhìn xem, đây chính là cha của chúng ta!" Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị hành động của bốn tiểu nha đầu chọc cho cười lên. Không nhịn được mà tưởng tượng nếu như khi mình còn bé cũng có một người cha lợi hại như thế thì chắc chắn sẽ tự hào và kiêu ngạo như vậy! Sau đó Viên Khiếu ôm quyền nói với Quan Du Vân: "Sư đệ, mấy 5 nay sư huynh ta vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không có Đế phu chỉ điểm thì sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma!" "Đa tạ!" Viên Khiếu nhất thời cảm động không thôi, đầu tiên là hành lễ với Lâm Hiên, sau đó lại hành lễ với Quan Du Vân. Mắt thấy hành trình đến Thánh Địa kết thúc mỹ mãn, sau đó Lâm Hiên cũng không muốn ở lại nữa mà cùng với Mộ Ấu Khanh dẫn theo bốn cô con gái rời khỏi đây. "Cung tiễn Đế phu!"