Sau mấy tiếng, Giang Khương bỏ ba chai rưỡi đan dược thành phẩm vào trong túi. Đan dược bán thành phẩm trong túi của hắn vẫn còn năm sáu chai, rõ ràng mấy ngày qua hắn kiếm cũng không ít. Đan dược trung phẩm đối với Giang Khương mà nói, ít nhất có đến 90% tỷ lệ thành công. Nhưng chúng lại bị ép xuống còn có 60%. Tỷ lệ đan dược thượng phẩm thành công ít nhất có đến 80%, nhưng lại bị hắn ép xuống còn có 40%, 50%. Nhưng số lượng như vậy cũng không khiến người ta hoài nghi. Đối với luyện đan sư cao cấp, tỷ lệ thành công bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Tuy nói Giang Khương có Tế Thế Đỉnh, nhưng dẫu sao cũng vừa mới tiếp xúc với luyện đan chưa lâu. Hơn nữa rất nhiều đan dược đều là lần đầu tiên gặp phải. Có được thành tích này đủ để khiến cho các luyện đan sư khác phải hổ thẹn. Vì những đan dược này, Giang Khương cũng coi như đem hết toàn lực. Hắn có thể luyện chế khá nhiều đan dược đã là không dễ dàng gì. Hai ngày qua, khách đến Tuyên gia không ít, trên căn bản đều là một số thế gia. Khi nghe nói Giang Khương mất tích, có không ít người đã không còn khách sáo với Tuyên gia nữa. Nhưng tin tức của các thế gia vẫn rất linh thông. Vì thế, hai ngày qua có không ít thế gia lui tới nhà Tuyên gia. - Chao ôi, Đường huynh, anh xa xôi đến thăm, thật sự khiến tôi áy náy quá. Tuyên Năng nhìn gia chủ Đường gia ngồi uống trà phía đối diện, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Đây đúng là có chút quái dị. Tuy nói Giang Khương đã quay trở lại, nhưng những nhà này cố ý đường xa lặn lội đến đây, quả thật là có chút lạ thường. - Haha, Tuyên huynh, lão đệ tôi cố ý đến đây chúc mừng. Gia chủ Đường gia cười to: - Chuyện vui như vậy, sao tôi lại không đến chứ? - Chuyện vui? Tuyên Năng thật sự không hiểu. Giang Khương trở về tất nhiên là chuyện vui, nhưng cũng không đủ để khiến cho đám gia chủ phải ngàn dặm xa xôi đến đây chứ? - Đúng, chẳng lẽ Tuyên huynh còn chưa biết? Gia chủ Đường gia ngạc nhiên nhìn Tuyên Năng. - Vâng, tôi thật sự không biết. Tuyên Năng gật đầu đáp. - Chuyện vui như vậy, tại sao Tuyên huynh lại không biết? Gia chủ Đường gia nói một câu: - Tôi nhận được tin tức, y sĩ Giang Khương đã chính thức trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa còn có tư cách dự thích hội nghị mở rộng của Hội Viện ủy Thiên Y Viện. - A! Đối với việc Giang Khương trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, điều này cũng không kỳ quái. Nhưng cái vế phía sau mới khiến cho tinh thần Tuyên Năng rung lên. Nếu là thật, ông quả thật có chút không dám tin. - Đường huynh, có thật không? Giang Khương còn chưa đến 30 tuổi mà? - Có chuyện gì mà không thể chứ? Tôi vừa nhận được tin tức cháu tôi báo về. Gia chủ Đường gia nói. - Là thật? Nghe xong, Tuyên Năng có chút tin tưởng. Đường gia có một đứa cháu là y sĩ nhị phẩm của Thiên Y Viện. Nếu là người đó truyền đến tin tức thì chắc chắn không phải là giả. - Nào, uống rượu, uống rượu đi. Đây chính là đại hỷ sự đấy. Haha... Nhìn biểu hiện hưng phấn của Tuyên Năng, gia chủ Đường gia nâng ly cười lớn. - Đúng, nào, chúng ta cạn ly. Trong lúc mọi người đang ăn uống náo nhiệt, một thanh âm ùng ùng truyền đến từ bên ngoài. Nghe được thanh âm này, hai người đang uống rượu đều sửng sốt, quay sang nhìn nhau. Thanh âm này là của trực thăng. Đây là giờ trưa mà, ai đến vậy? Nhìn biểu hiện kinh nghi của Tuyên Năng, gia chủ Đường gia cũng sững sờ. Xem ra Tuyên Năng cũng không biết người đến là ai. Lúc này, có người làm Đường gia bước đến, hưng phấn nói: - Gia chủ, là người của Thiên Y Viện đến. - Sao? Người của Thiên Y Viện đến? Đợi ta đi nghênh đón. Tuyên Năng và gia chủ Đường gia nhìn nhau, sau đó vội vàng đứng lên. - Gia chủ, đối phương nói là không muốn quấy rầy, chỉ muốn đến đón tiểu thư đến nội viện. Người làm vội vàng trả lời. - Sao? Tuyên Năng sửng sốt, gương mặt bỗng chốc vui vẻ: - Mau đi thông báo cho tiểu thư. - Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Nhìn người làm rời đi, sự vui vẻ trên gương mặt Tuyên Năng lại càng nhiều hơn mấy phần. Thiên Y Viện cho người đến đón con gái của ông, tuyệt đối là Giang Khương hạ lệnh. Mà chính thức ra lệnh cho ngoại viện Thiên y làm việc, chỉ có thành viên của Hội viện ủy mới có tư cách. - Haha, Tuyên huynh, nào, uống rượu, uống rượu đi. Gia chủ Đường gia cũng hiểu được, gương mặt lại càng thân cận thêm vài phần. Hiệu suất làm việc của Thiên Y Viện tương đối cao. Giữa trưa ngày hôm sau, Phan Hiểu Hiểu mang theo Tiểu Bảo chạy đến, mà xế chiều Tuyên Tử Nguyệt cũng đến nơi. Tuy nói hai người đã sớm nhận được tin tức Giang Khương không sao, nhưng khi nhìn thấy Giang Khương trực tiếp, nước mắt hai người đều trào ra. Chỉ có Tiểu Bảo là vui vẻ, căn bản không biết cha nuôi của mình suýt chút nữa là đi gặp cha ruột. Hai người đến, Mã Tiểu Duệ cũng cố ý chiếu cố, đặt một bàn ăn ở nhà ăn. Lần này cô dựa vào Giang Khương mà kiếm không ít điểm, vì thế khi ra tay cũng khá hào phóng, đặt trước mấy món ăn đắt tiền của Thiên Y Viện. Vốn có hai món ăn cô không có tư cách đặt. Nhưng nhà ăn nghe nói là y sĩ Giang Khương mở tiệc, lập tức châm chước, hơn nữa còn cố ý gọi điện thoại, yêu cầu bên cung cấp phải mang đến ngay. Sau khi nhận được điện thoại của Mã Tiểu Duệ báo đã an bài xong, lúc này Giang Khương mới dẫn Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ôm con trai đến nhà ăn. Trước đây Tuyên Tử Nguyệt cũng đã ở Thiên Y Viện một thời gian, nhưng Phan Hiểu Hiểu là lần đầu tiên đến. Cô tất nhiên là cảm thấy tò mò đối với nơi mà ngay cả bảy cự đầu cũng phải e dè. Đi bên cạnh Giang Khương, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu thỉnh thoảng tò mò nhìn xung quanh. - Giang Khương, nơi này nhìn qua cũng bình thường, cũng không khác gì so với trường học của em, không có gì đặc biệt cả. Quan sát bốn phía, Phan Hiểu Hiểu thất vọng nói. Giang Khương nhún vai: - Chỗ này dĩ nhiên là không có gì đặc biệt, chẳng lẽ trong lòng em, chỗ này phải dát vàng dát bạc khắp nơi mới được à? - Không phải, nhưng nơi này thật sự quá bình thường. Người nào đến đây cũng sẽ không cảm thấy sự lợi hại của nó. Phan Hiểu Hiểu nói: - Vốn trước khi đến em còn hưng phấn một chút. - Hiểu Hiểu, đừng lo lắng, mặc dù chỗ này nhìn không có gì đặc biệt, nhưng thức ăn rất ngon. Hôm nay Tiểu Duệ mời khách, chúng ta có lộc ăn rồi. Tuyên Tử Nguyệt đối với thức ăn ở đây chính là nhớ mãi không quên. - Thật sao? Nghe xong, Phan Hiểu Hiểu có chút hoài nghi. Cô ở đế đô, đồ ngon ăn cũng không ít. Bây giờ thức ăn có thể hấp dẫn cô đúng là không nhiều. Tuyên Tử Nguyệt cười nói: - Dĩ nhiên rồi, lát nữa cô ăn rồi sẽ biết.