- Tiểu thư, Hoắc tiên sinh gửi lời mời gặp mặt đêm nay! Trong phòng hòa tấu, nữ giúp việc thân cận của Phương Chu Tâm cung kính đem tới một tấm thiệp mời màu hồng xinh xắn, bên trên còn được gắn thêm chiếc nơ nhỏ. Vừa nghe nói đây là thiệp mời được đích danh Hoắc Kiến Trường gửi tới, Phương Chu Tâm thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cô vội vàng kéo dây nơ, hồi hộp tìm đọc nội dung được ghi trên tấm thiệp. - Bảy giờ tối nay, nhà hàng Bình Tân, không gặp không về! Phương Chu Tâm đọc đi đọc lại nội dung viết trên tấm thiệp, vui sướng tới nỗi suýt khóc, bỏ cả bản hòa tấu đang đánh dở, lập tức chạy ù vào trong phòng tắm. Có lẽ, mọi nỗ lực của cô ta cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng. Sau khi Hoắc Kiến Trương rời khỏi, Túc Kỳ giật phăng dây truyền đang cắm trên tay, mệt mỏi bước đến bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nghía dòng người qua lại tấp nập. Đâu đâu cũng thấp thoáng bóng dáng vệ sĩ của Hoắc Kiến Trương, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Túc Kỳ muốn trốn khỏi căn phòng này cũng không thể được. Mọi thứ diễn ra quả thực rất đáng sợ, chẳng khác gì lồng chim. Anh vô hiệu hóa toàn bộ các thiết bị liên lạc, tránh việc Túc Kỳ gọi điện nhờ người tới cứu. Mặc dù đã hứa, chờ khi cô khỏi bệnh, Hoắc Kiến Trường sẽ để cô rời đi. Thế nhưng, Túc Kỳ thừa hiểu, Hoắc Kiến Trường chỉ đang nói miệng, cốt để cô ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Cộc... !cộc... Tiếng gõ cửa vang lên giòn giã ba tiếng. Túc Kỳ chỉ thờ ơ đáp gọn. - Vào đi! Âm thanh đóng cửa vô cùng nhẹ nhàng, người đến chắc chắn không phải Hoắc Kiến Trương. Túc Kỳ chậm rãi quay đầu, người kia lập tức giơ một ngón tay lên miệng, lắc đầu, ý ngầm chỉ định Túc Kỳ giữ im lặng. Cô há hốc miệng sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn biết điều làm theo ý của người đó. Đúng bảy giờ tối, Phương Chu Tâm yêu kiều bước xuống từ xe riêng, trống ngực đập mạnh liên tục. Cô mặc váy xòe màu trắng, cổ khoét sâu nửa ngực, phong cách trang điểm khá hiện đại, trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh thuần thường ngày. Điểm hẹn mà Hoắc Kiến Trường chọn sẵn nằm trên tầng số tám. Phương Chu Tâm bấm thang máy, thỉnh thoảng lại hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Kể từ khi gặp Hoắc Kiến Trường, Phương Chu Tâm đã ôm mộng kết nghĩa vợ chồng, cùng anh mê luyển đến đầu bạc răng long. Dù Hoắc Kiến Trương lúc đầu có lạnh nhạt với cô như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh chịu gật đầu chấp thuận, Phương Chu Tâm sẵn sàng bỏ qua hết thảy mọi thứ. Ngồi giữa căn phòng lớn, bốn bên rải hoa hồng tươi và ánh nến đỏ lung linh, Hoắc Kiến Trương tay phải bó bột, tay trái lắc lư chai rượu Champion, ân cần rót thêm vào ly của Phương Chu Tâm. Dòng rượu đỏ thuần sóng sánh trong ly thủy tinh, gần như vẫn đủ để phản chiếu nét ngài xinh đẹp, rạng rỡ của người con gái vừa tới. - Tôi rất thích những người đúng giờ. Và em đã làm được điều này! Hoắc Kiến Trương nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong nhẹ. Được anh tán giường, lại chủ động rót rượu như những đôi tình nhân khác, Phương Chu Tâm vô cùng vui vẻ, hai má đỏ bừng, lập tức giữ ý: - Bất kể các buổi gặp gỡ nào của chúng ta, em đều tôn trọng hết. Thời gian là vàng, anh cũng như thế! Khuôn mặt tuấn lãng của Hoắc Kiến Trường tràn ngập ý cười. Sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng phớt hồng còn dính chút rượu đỏ, tất cả đều làm Phương Chu Tâm say đến mềm nhũn. Nhận ra thành ý của người con gái kia với mình, Hoắc Kiến Trương lại càng thêm thích thú. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt, đặt lên mũi ngửi thử. - Chà! Rất thơm! Vẫn là mùi hương tôi thích! Hai bàn tay Phương Chu Tâm không ngừng đan chặt vào nhau, ý cười nở rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Mỗi lần Hoắc Kiến Trường đưa tay chạm lên, cơ thể Phương Chu Tâm liên tục run lẩy bẩy. Phía sau gáy cô bỗng bị một luồng ấm nóng phả tới. Hoắc Kiến Trường đang cúi đầu xuống sát cổ Phương Chu Tâm, nhẹ nhàng thổi hơi lên vùng da nhạy cảm. Trái tim Phương Chu Tâm đập mạnh, hô hấp càng lúc càng thêm dồn dập. Hoắc Kiến Trường vẫn chưa chịu dừng lại, dùng tay trái nâng cằm cô lên, đoạn hướng chóp mũi cao lại gần, chỉ cách duy nhất một mi - li mét. - Chu Tâm! Xin thứ lỗi cho tôi vì đã khiến em chịu nhiều tổn thương trong thời gian qua! - Không! Em... !em rất vui! Kiến Trường, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành vợ chồng, anh đừng nên khách sáo như thế! Phương Chu Tâm vội vã phủ nhận, nụ cười rộng đến cả mang tai. Nghe câu trả lời này, Hoắc Kiến Trương vô cùng mãn nguyện. Anh tiếp tục rót rượu cho cô, thở dài nói tiếp: - Em thật hiểu chuyện, đầu như một số thành phần ngoan cố! Cơ thể Phương Chu Tâm cứng đờ, phút chốc giật thót. Cô thừa biết, "thành phần" mà Hoắc Kiến Trương nhắc tới kia là ai. Càng nghĩ đến Túc Kỳ, Phương Chu Tâm càng cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi đã kịp thời ngăn chặn mầm họa khó lường này. Nếu không ra tay sớm, chỉ e Hoắc Kiến Trương càng thêm lún sâu vào ả đàn bà đáng ghét kia, coi Phương Chu Tâm còn không bằng cái gai trong mắt. Thấy cô yên lặng, ánh mắt trở nên sắc lạnh, Hoắc Kiến Trường dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu hỏi nhỏ: - Em đang suy nghĩ gì ư? Tiếng gọi của Hoắc Kiến Trường kéo Phương Chu Tâm trở về hiện thực. Cô vội vã lắc đầu, cười trừ đáp: - Dạ không! Em chỉ đang nghĩ xem, làm cách nào để có thể gần gũi anh hơn?! Dứt lời, hai má cô ta đỏ ửng, răng bám chặt lấy bờ môi đỏ mọng.