Tần Mệnh ngồi trên băng ghế đá nghiên cứu Sinh Sinh Quyết suốt cả đêm, chẳng những không có mỏi mệt, ngược lại tinh khí thần càng sung mãn. Sinh Sinh Quyết có thể thôn nạp khí tức sinh mệnh từ giữa thiên địa, để hắn khôi phục khí huyết, thương thế, cũng có thể để cho hắn bảo trì tinh khí thần dư thừa. Trước kia, lúc Tần Mệnh nghiên cứu Sinh Sinh Quyết tầng thứ nhất trọn vẹn dùng ba năm, khoảng thời gian rất dài, một là bởi vì tuổi tác xác thực quá nhỏ, thứ hắn biết đến không nhiều, hai là không hiểu loại phương thức luyện khí trong Sinh Sinh Quyết, hoàn toàn đều là tự mình tìm tòi. Lần này nghiên cứu ầng thứ hai rõ ràng đã thuận tay hơn rất nhiều, một đêm liền có chút cảm ngộ, Tần Mệnh tự tin có thể trong nửa năm thậm chí là trong thời gian ngắn nghiên cứu triệt để, cũng đem thấu hiểu cặn kẽ tầng thứ nhất và tầng thứ hai Sinh Sinh Quyết. Lão nhân không biết từ lúc nào trở lại trong kho đi ngủ, trong viện chỉ có Tần Mệnh cùng mộ phần lẻ loi trơ trọi kia. Tâm tình Tần Mệnh không tệ, quét tan u ám khi bị Sở Hoa trưởng lão cự tuyệt. Hắn làm cho lão nhân chút điểm tâm, còn mình thì nhét một cái bánh bao vào miệng đi đến nơi hẻo lánh trong viện tử rèn luyện thông thường, nhấc lên một cái vại đá cao hai mét, vững vàng tụ trên tay, bắp thịt cả người kéo căng, hình dáng đường cong hoàn mỹ. Cái vạc đá này là hắn dùng để chở hàng tạp hoá. Công việc mỗi ngày buổi sáng của hắn là đưa hàng tạp hoá cần cho từng nơi trong Thanh Vân Tông, lúc mới bắt đầu là đẩy cái bánh xe gỗ, một chuyến một chuyến tới tới lui lui, về sau đổi thành thùng gỗ hơn một mét, đặt đồ vật ở bên trong cõng đi đưa hàng. Hai năm trước hắn đổi thành vạc đá, đồ vật phải đưa mỗi ngày đều bỏ vào trong vại, mang nó đi đưa hàng. Bên ngoài vạc đá treo đầy dùi sắt, chỉnh thể nặng đến ba trăm cân, nếu như bỏ đồ mỗi ngày vào trong đó, chí ít sẽ có năm trăm cân, thời điểm nặng nhất sẽ đạt tới bảy tám trăm cân. Tần Mệnh ở trần, giơ cao vạc đá nhanh chân đi tới đi lại trong sân. Cơ bắp cường tráng cùng lực lượng mạnh mẽ bộc phát, còn có nghị lực cứng cỏi bền bỉ, chính là ngày qua ngày rèn luyện ra được như thế. Đem khó khăn biến thành lịch luyện, đây là Tần Mệnh mỗi ngày đều phải tự nhủ chính mình. - Tần Mệnh, có ở đây không?Một thanh âm lanh lảnh từ bên ngoài truyền đến, một nam tử trắng trắng mập mập đứng ở bên ngoài cửa sắt, nhìn rất phách lối, còn cố ý ngửa đầu nghiêng mắt. Hắn gọi là Trương Đông, là một trong những quản sự của Thanh Vân Tông, phụ trách quản lý một nửa nô bộc trong Thanh Vân Tông, thu xếp công việc hàng ngày của bọn hắn. Tần Mệnh không để ý tí nào đến hắn, nâng vạc đá tiếp tục rèn luyện. - Ngươi điếc rồi? Lão tử đang cùng ngươi... Trương Đông dắt cuống họng thét lên. Ầm ầm!Vạc đá trong tay Tần Mệnh trùng điệp rơi xuống đất, cả tòa đại viện nhà kho đều run rẩy. Trương Đông khẽ run rẩy, thanh âm kẹt ngay tại chỗ, giống như là con vịt bị bóp cổ, đứng ở cửa sắt nơi đó không dám đi vào trong nửa bước. Tần Mệnh lau mồ hôi trên trán:- Có việc gì?Trương Đông nhìn thấy vạc đá mấy trăm cân kia trong lòng hơi bỡ ngỡ, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn ngang ngược như cũ, hắn nâng danh sách rong tay lên:- Đây là hàng phải đưa hôm nay. - Mỗi ngày đều là dán ở trên cửa, sao hôm nay lại rãnh rỗi vào đây nhìn ta một chút?- Hắc! Tiểu tội dân như ngươi, lão tử tiến đến là để mắt ngươi... Trương Đông bị hai mắt Tần Mệnh nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, úp úp mở mở hai tiếng liền biến thành lầm bầm. Hắn thật không dám đắc ý với Tần Mệnh, nếu không phải sẽ bị đánh, trước kia bị đánh qua không ít, mà trong mắt tên tiểu tử này căn bản không có khái niệm địa vị khác biệt gì cả. - Đưa cho ta. Tần Mệnh đi qua, tiếp nhận danh sách, quét mắt qua một lượt:- Nhiều nơi như vậy?Trương Đông hừ cười:- Ngươi không phải Linh Võ Cảnh sao? Cũng dám tập kích Sở Hoa trưởng lão, đưa chút hàng làm khó ngươi rồi?- Trong này có nhiều chỗ ta không nên đưa. - Nên đưa hay không nên đưa, là do ta quyết định. Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, từ hôm nay trở đi, địa điểm ngươi đưa hàng nhiều gấp ba lần so trước kia. Tần Mệnh lặng lẽ liếc qua hắn, lắc lắc danh sách trong tay. - Ngươi làm gì? Nếu ngươi còn dám đánh ta, về sau hàng trong toàn Thanh Vân Tông đều do ngươi đưa, mệt mỏi chết ngươi! Nhìn... !Ngươi... !Còn nhìn? Ngươi lại nhìn! Tần Mệnh, ngươi đừng xúc động, đưa nhiều mấy cân hàng thì làm sao... Trương Đông thấy Tần Mệnh đi lên phía trước, dọa đến nỗi hắn lảo đảo lui về sau. Năm đó Tần Mệnh vừa mười tuổi đã đuổi theo hắn đánh đầy khắp núi đồi, từ đó về sau, hàng năm chí ít đánh hắn hai lần. Ngươi càng phạt hắn, hắn đánh càng hung ác, tiểu tử này cương cân thiết cốt, cũng không sợ phạt. Tính toán ra, năm nay Tần Mệnh còn chưa có đánh hắn, trong lòng Trương Đông có bóng tối. - Ta nhặt đồ, đừng sợ. Tần Mệnh từ dưới đất nhặt lên một tảng đá, tiện tay ném tới trong vạc. Trương Đông xấu hổ:- Còn không mau dọn dẹp một chút, tranh thủ thời gian đưa hàng, ta cảnh cáo ngươi, coi như tương lai ngươi là Huyền Vũ cảnh, ngươi cũng chỉ là nô bộc, mỗi ngày đều phải đưa hàng. - Trương Đông, làm người không nên quá phách lối. Ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên quản sự, ta chưa hẳn vĩnh viễn là nô bộc. Tần Mệnh xách thùng nước giếng, đi vào nhà kho, tắm rửa sạch sẽ trước, thay một bộ quần áo gọn gàng. Hắn mặc dù là một nô bộc, nhưng cũng là một công tử, là Thiếu thành chủ của Lôi Đình cổ thành. Quần áo không cần lộng lẫy, sạch sẽ là được, cực khổ không coi là gì, mỉm cười liền tốt. Mặc kệ người khác nhìn thấy không để ý đến mình, đầu tiên bản thân phải để ý đến chính mình, bản thân phải tôn trọng chính mình. Đây là một loại thái độ sống, cũng là thái độ của Tần Mệnh đối với võ đạo. .