Đào Như Tuyết cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu rồi cởi bỏ từng thứ trên người xuống. Ngô Bình luôn nhìn sang phía khác, thấy cô ấy đã cởi hết đồ thì nói: “Cậu nằm lên giường đi”. Advertisement Đào Như Tuyết vâng lời, nằm thẳng trên giường. Ngô Bình không rảnh để ngắm nhìn cơ thể cô ấy, mà lấy kim châm cứu ra lần lượt cắm vào ba mươi điểm trên người cô ấy, đa số các mũi kim đều được cắm ở xung quanh bụng. Châm cứu xong, anh ấn vào bụng Đào Như Tuyết rồi truyền chân khí vào. Thần Cơ bị chân khí quấy nhiễu nên bắt đầu bực bội la hét, sau đó định chuyển tới chỗ khác. Nhưng kinh mạch trên người Đào Như Tuyết đã bị đóng hết nên nó không chui đi đâu được, vì vậy càng tức giận hơn. Ngô Bình lại ấn thêm phát nữa, Đào Như Tuyết kếu lên, gương mặt thì đỏ vừng, cô ấy chỉ cảm thấy bàn tay nóng rực đang áp lên bụng mình, khiến cô ấy thấy rất kỳ lạ. Ngô Bình cau mày: “Con súc sinh kia, ra đây mau!” Ngô Bình điểm ngón tay, một luồng chân khí như mũi kim đâm vào người Thần Cơ, nó không chịu được nữa nên lập tức chui ra ngoài theo được sinh sản của Đào Như Tuyết. Bụng Đào Như Tuyết thắt lại, sau đó cô ấy cảm thấy rất lạ vì có thứ gì đó chui ra khỏi vùng kín của mình, tiếp đó cô ấy rên rỉ, mặt càng đỏ hơn. Ngô Bình đã chuẩn bị trước nên lập tức tách chân Đào Như Tuyết ra rồi lấy một cái bình thuỷ tinh ụp xuống. Sau đó một con trùng bé như ngón tay cái có màu trắng ngọc đã nằm co quắp lại một chỗ, không nhúc nhích. Ngô Bình không nhiều lời mà ném kén trùng vào đó ngay, sau đó lại ụp cái bình thuỷ tinh xuống. Thần Cơ bắt đầu cử động, chứ không còn co quắp người nữa, ngay sau đó trông nó đã hào hứng hơn hẳn. Nó bò tới thăm dò kén trùng một chút trước, sau đó hít hít ngửi ngửi. Tiếp theo, đôi mắt bé xíu như hạt mè của nó đã sáng bừng lên vì phấn khích. Kén trùng run lên bần bật, chắc con trùng bên trong đang vô cùng sợ hãi vì cảm thấy nguy hiểm đến gần. Thần Cơ lập tức cắn vỏ ngoài của cái kén, ngay sau đó đã có một lỗ hổng để nó chui vào. Ngô Bình nhìn xuyên thấu vào thì thấy Thần Cơ đang gặm cắn con trùng ở trong, con trùng không phải đối thủ cuat nó nên đành chấp nhận số phận, để mặc cho Thần Cơ ăn mình. Ngô Bình mặc kệ hai con trùng ấy rồi nhìn Đào Như Tuyết đang ngây ngốc, nói: “Cậu mặc đồ vào đi”. Bấy giờ, Đào Như Tuyết mới luống cuống mặc đồ vào. Ngô Bình liếc mắt qua thì thấy thân hình nóng bỏng của cô ấy đang lắc lư, anh rất muốn nhìn tiếp nhưng vẫn cố kiềm chế. Chờ Đào Như Tuyết mặc đồ xong, vừa ngẩng lên, cô ấy đã thấy Ngô Bình đang đặt một cái kén trùng trong lòng bàn tay rồi nhìn nó chằm chằm. Thần Cơ ăn con trùng kia xong thì bắt đầu nhả tơ để đắp vào chỗ cái kén bị nó cắn rách. Hình như sau khi đánh chén no say xong, nó định lột xác ở bên trong. Đào Như Tuyết giật mình hỏi: “Thần Cơ không sao thật chứ?” Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nó đang lột xác rồi, khéo hiệu quả còn nhanh hơn cấy vào cơ thể người. À, rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?” Đào Như Tuyết: “Bố tôi kể tổ tiên của bộ tộc đã nuôi dương thành cô Thần Cơ từ triều Hán. Nó không chỉ chữa được bách bệnh, mà còn giúp người sở hữu tăng sức mạnh nhanh chóng khi người đó gặp nguy hiểm”.