Trans+Beta: Đặc Lôi Tây"Đại nhân, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?"Mưa to cùng sấm chớp kéo giăng trời, chiếu sáng hai bóng người đang leo bên vách núi. Quần áo Triệu Trọng Cửu và Bùi Văn Tuyên đều thấm đẫm nước mưa, khắp người đang cột chằn chịt dây thừng, trên lưng còn đeo tay nải đựng những loại thuốc cứu mạng thường dùng, băng vải, mồi lửa v. v... Sau khi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy và phái một nhóm người xuống cánh rừng dưới vách núi tìm kiếm xong, Bùi Văn Tuyên vội ra lệnh bọn họ chuẩn bị dây thừng, khăng khăng một mực muốn tự trèo xuống vực. Nếu trực tiếp từ giáo trường xuất phát vào rừng, trong tình huống thuận lợi nhất cũng cần ít nhất một đêm mới đến được chân núi, trong khi đó, nếu trực tiếp nương theo vách núi leo xuống, suốt quá trình không ngừng nghỉ thì chưa đến hai canh giờ sau đã có thể đến nơi. Nhưng vì không có dây thừng đủ dài, họ phải cột rất nhiều dây thừng lại với nhau để thả người leo xuống, như vậy, một khi dây thừng có bất kì vấn đề gì hay người leo xuống làm ra hành động gì đó vượt quá lực chịu của dây thừng, hoàn cảnh sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng Bùi Văn Tuyên không yên tâm để những người khác leo xuống, hắn sợ họ sơ suất, sợ họ không đủ nhạy bén, sợ có kẻ phản bội. Phàm là chuyện có liên quan đến sống chết của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên không yên tâm giao trọng trách này cho bất kì ai. Vì thế, hắn và Triệu Trọng Cửu cùng nhau leo xuống vách núi. Bọn họ cứ thế mần mò leo xuống vực, vách núi cao chót vót không thể nhìn thấy đáy, Bùi Văn Tuyên đặt tay lên gờ đá, chân đạp lên vách núi, bên tai là tiếng gió đêm gào thét. Dù không thể nghe được tiếng vọng của những hòn đá rơi xuống, song Bùi Văn Tuyên lại thấy bình tĩnh đến bất ngờ. Hắn đang bước trên con đường Lý Dung từng đi qua, nếu Lý Dung đã đi đến cuối sinh mệnh... Vậy đồng nghĩa, hắn cũng đang đi trên con đường không có lối về. Vì thế, khi trời vừa nhá nhem tối, hắn đã bắt đầu leo xuống vực, tốc độ của hắn chậm rãi, suốt đường đi không nói một lời, như thể đã hoàn toàn trút bỏ mọi tình cảm và chỉ còn sót lại những sự đắn đo kĩ lưỡng, xem xem tiếp theo nên giẫm lên cục đá nào, lúc nào thì nên thả tay ra. Mới leo được nửa đường, lòng bàn tay hắn đã bị đá ma sát đến xây xát, chằn chịt vết thương. Nhưng hắn vẫn chẳng thể hiện bất kì cảm xúc gì, tuy Triệu Trọng Cửu không nhìn ra được điều gì khác thường song vẫn không kiềm được nhắc nhở: “Đại nhân, ngài có thể nghỉ ngơi một chút. ""Ta rất ổn," Bùi Văn Tuyên lặp lại: “Ta không sao. Tiếp tục"Nói xong, hắn dùng chân mò mẫm xuống phía dưới, giẫm lên gờ đá tiếp theo. Bùi Văn Tuyên vừa giẫm lên cục đá, vì không chịu được sức nặng của hắn, cục đá kia phút chốc vỡ vụn, hắn theo nó trượt xuống, những hòn đá sắc nhọn sượt qua quần áo của hắn, để lại vết cắt bỏng rát trên da. Dây thừng nhanh chóng trượt xuống, nhóm người đứng trên vách núi sợ hãi, nhanh chóng nắm lấy dây thừng, Triệu Trọng Cửu cũng không khỏi thét lớn: “Đại nhân!"Bùi Văn Tuyên không nói gì, vào khoảnh khắc rơi xuống, hắn chẳng khác gì một con sói, nhanh chóng quan sát một lượt toàn bộ vách đá xung quanh. Sau đó chỉ trong chớp mắt, hắn đưa tay ra, bấu chặt một hòn đá nhô ra mà hắn đã phát hiện từ lâu. Sau khi giữ được thăng bằng, hắn hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đến độ khiến người khác không thể tin đây là lần đầu hắn leo xuống vực: “Ta không sao, tiếp tục đi"Hắn không thể chết ở đây được. Lý Dung sống chết còn chưa biết, hắn tuyệt đối sẽ không thể chết ở đây. Khi Bùi Văn Tuyên đu người leo xuống vách núi, trong sơn động, ánh chớp xẹt ngang qua gương mặt của Tô Dung Khanh. Lý Dung nhìn y, nàng không nói gì, sắc mặt cũng không hề thay đổi, như thể đây là chuyện cực kì bình thường mà nàng đã sớm chấp nhận, thấu hiểu và tán thành. "Lý do là gì?"Lý Dung mở miệng, nói bằng giọng hơi khàn: “Xuyên nhi... Chắn chắn sẽ không giết ta. "Nàng phò tá Lý Xuyên cả đời. Nàng là tỷ tỷ của cậu, là người duy nhất sau khi cha mẹ qua đời, chảy chung dòng máu và gần gũi với cậu nhất. Dù cậu có lo việc nàng nắm giữ quá nhiều quyền lực cũng sẽ không trực tiếp ra tay tàn độc như vậy. "Đức Húc năm thứ hai mươi lăm, lúc ra ngoài du ngoạn, Điện hạ ngẫu nhiên gặp được một luyện đan sư được mọi người đồn đãi là có thuật pháp hơn người. Sau khi hỏi thăm khắp nơi và nhiều lần đích thân lên núi mời gọi, cuối cùng Điện hạ mới mời được vị luyện đan sư kia xuống núi, tiến cử cho Bệ hạ. "Giọng Tô Dung Khanh rất nhẹ, hai mắt Lý Dung lại dần dần trợn tròn. "Đức Húc năm thứ hai mươi tám, Bệ hạ bắt đầu thường thấy không khỏe, cũng tiến hành điều tra trong cung nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì. Chẳng bao lâu sau, tên luyện đan sư mà năm xưa Điện hạ tiến cử, sau một lần uống say, sảy chân rơi xuống hồ chết đuối. ""Tên luyện đan sư kia có vấn đề sao?""Tên luyện đan sư kia... " Tô Dung Khanh mím chặt môi: “Là người do thế gia tỉ mỉ chọn lựa, sau đó được Thượng Quan Nhã một tay dàn xếp, cố tình dẫn đường, để Điện hạ ngẫu nhiên gặp được. ""Cho nên, Xuyên nhi cho rằng ta muốn giết nó?"Lý Dung chợt thấy buồn cười: “Vậy vì sao nó không chịu hỏi ta chứ? Chỉ cần hỏi một câu... ""Nếu tên luyện đan sư kia thật sự là người mà Điện hạ cố tình cài vào bên cạnh Bệ hạ, Điện hạ sẽ chịu thừa nhận ư?"Tô Dung Khanh hỏi lại, Lý Dung lập tức nghẹn lời. Tô Dung Khanh nói không sai. Dù nàng có thật sự muốn giết Lý Xuyên hay không, Lý Xuyên vĩnh viễn đều không thể hỏi được sự thật từ nàng. Như vậy, hà tất tốn công đi hỏi?"Sau này thì sao?"Lý Dung khống chế cảm xúc của mình: “Nếu lúc ấy đã điều tra đến đó rồi vì sao không trực tiếp điều tra ta? Người ta tiến cử có vấn đề, nếu nó muốn truy cứu, có thể trực tiếp làm mà?""Sao có thể làm được chứ?"Tô Dung Khanh lập tức hỏi lại: “Lúc ấy, Người là Trưởng công chúa đại diện cho thế gia, là Trưởng công chúa giám quốc quyền cao chức trọng, nếu cậu ta muốn gióng trống khua chiêng chạm đến Người, phần thắng được bao nhiêu?""Cho nên?""Cho nên cậu ta chọn cách hạ độc. Cứ cách bảy ngày Người sẽ vào cung một lần đánh cờ với cậu ta, và trên quân cờ có bôi độc Hương mỹ nhân. Độc tích tụ lâu ngày và thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng từ lâu, cho nên từ sau Đức Húc năm thứ hai mươi tám, Người vẫn luôn thấy không khỏe là thế. ""Từ lúc đó ngươi đã biết... " Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh: “Biết ta trúng độc?""Đúng. " Tô Dung Khanh rũ mắt: “Ta đặt thuốc giải trong túi thơm và bảo mọi người luôn đeo bên người nhằm làm chậm thời gian phát độc lại. ""Vì sao ngươi không cứu ta?"Câu hỏi này như thể một vấn đề nan giải, cho nên câu đáp lại chỉ là một khoảng lặng im rất lâu. "Nói đi!"Lý Dung siết chặt nắm tay: “Đã đến nước này rồi, ngươi còn có chuyện gì không thể nói?""Là Thượng Quan Nhã, và ta, cùng đưa ra quyết định này. "Nói tới đây, giọng Tô Dung Khanh mang theo chút run rẩy: “Thật ra bọn ta đều biết, trong lòng nàng, thứ quan trọng nhất chưa bao giờ là thế gia. Một khi bọn ta và Lý Xuyên xảy ra tranh chấp, nàng sẽ lập tức phản chiến. Cho nên chúng ta quyết định yên lặng đứng ngoài cuộc quan sát, vì có sẵn thuốc giải của Hương mỹ nhân, muốn giải độc giúp nàng chỉ là chuyện dễ dàng. Nếu muốn giết nàng, cũng là chuyện nhỏ không tốn sức. ""Sau này thì sao? Cuối cùng là ai quyết định giết ta?""Sau này, bệnh của Lý Xuyên ngày càng nặng, vào buổi sáng mà nàng chết, Lý Xuyên ở trong cung không ngừng nôn ra máu, cậu ta triệu Bùi Văn Tuyên vào cung, muốn hạ di chiếu. Sau khi Bùi Văn Tuyên viết xong di chiếu, Lý Xuyên hỏi hắn một vấn đề. ""Cậu ta hỏi Bùi Văn Tuyên, sau khi mình chết rồi, nếu nàng mưu phản, Bùi Văn Tuyên sẽ làm thế nào. ""Bùi Văn Tuyên đáp rằng, nàng là tỷ tỷ của cậu ta, nàng vĩnh viễn sẽ không làm như vậy. "Nghe vậy, Lý Dung bình tĩnh nhìn y, nước mắt vốn dĩ lưng tròng rốt cuộc rơi xuống. Tô Dung Khanh hơi chững lại, Lý Dung chỉ nói: “Nói tiếp đi. ""Vì thế Lý Xuyên đã biết, Bùi Văn Tuyên sẽ không bao giờ giết được nàng. Bởi vì trong lòng hắn, nàng là người vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu ta. ""Sau khi Bùi Văn Tuyên rời đi, Lý Xuyên hôn mê, nhưng trước đó, cậu hạ một tử lệnh, yêu cầu hạ độc giết chết nàng. Khi Thượng Quan Nhã biết cậu ta đã hôn mê, đầu tiên đã cho người khóa cổng cung lại, cấm mọi người ra vào, sau đó báo với ta, đây là cơ hội tốt nhất. ""Cơ hội gì?" Lý Dung không kiềm được bật cười. Tô Dung Khanh cũng cười: “Bắt lấy quyền khống chế phủ Công chúa. ""Cho nên, Bùi Văn Tuyên tới tìm ta là vì hắn có được di chiếu, muốn bàn bạc lần cuối với ta. Khi đó vì còn chưa biết việc hoàng cung bị phong tỏa, lo Bùi Văn Tuyên bị Lý Xuyên lợi dụng, trên người mang theo độc Hương mỹ nhân, nên ngươi vẫn cho hắn đeo túi thơm có thuốc giải như trước đây. Sau đó, khi nhận được tin báo của Thượng Quan Nhã, lúc Lý Xuyên hạ độc ta, ngươi rõ ràng có thể giải độc, nhưng lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. ""Đúng vậy. "Tô Dung Khanh không hề phủ nhận, Lý Dung gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu: “Nhưng ta vẫn chưa hiểu lắm, vì sao đến phút chót Lý Xuyên mới ra lệnh giết ta. Đáng lẽ nó có thể giết ta sớm hơn, nhưng vì sao phải dây dưa đến tận lúc đó?""Bởi vì trong lòng Bệ hạ, dù là hoàng cung hay triều đình, chẳng qua chỉ là một ván cờ. Trách nhiệm lớn nhất trong đời cậu ta, chính là giữ được sự cân bằng của ván cờ ấy. ""Năm xưa khi thế gia vô cùng hưng thịnh, Bệ hạ dùng thủ đoạn cứng rắn, chém gần nửa số người của Thượng Quan gia, ngay cả cậu ruột của mình cũng bị chính cậu ta hạ lệnh giết chết. Sau đó cậu ta diệt sạch Tô gia, đe dọa tất cả thế gia. Thật sự khi đó, thế gia đã âm thầm bắt tay nhau định mưu phản, chỉ là Bệ hạ đột nhiên tuyên bố lui về thâm cung, tu tiên vấn đạo, Điện hạ trở thành Trưởng công chúa giám quốc, thế gia mới được trấn an, quyết định nhẫn nại. Thực chất đây là thủ đoạn nhằm cân bằng thế cục của Bệ hạ. ""Sau này Bệ hạ âm thầm nâng đỡ Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên và Tần Lâm, một văn một võ nâng đỡ hàn tộc, xây dựng phe đối lập với Điện hạ, như vậy Điện hạ nghĩ đi, nếu Bệ hạ chết rồi, sự cân bằng kia có thể tiếp tục duy trì sao?""Vì sao không thể chứ?" Lý Dung khó hiểu hỏi: “Bùi Văn Tuyên là người đứng đầu hàn tộc... ""Nhưng nếu nàng muốn giết hắn thì sao?"Tô Dung Khanh ngắt lời Lý Dung, Lý Dung vẫn chưa hiểu ý của y lắm. Thấy vậy, Tô Dung Khanh cười khổ nói: “Điện hạ, suốt ba mươi năm, tâm ý mà Bùi Văn Tuyên dành cho Người thế nào, khi hắn nói với Bệ hạ, 'Người là tỷ tỷ của Bệ hạ, Người tuyệt đối sẽ không mưu phản', Người còn chưa rõ ư? Hắn làm đối thủ của Người nhiều năm như vậy, nhưng đến lại chưa từng nghĩ đến chuyện Người sẽ phản bội hắn. ""Bùi Văn Tuyên sẽ không giết nàng mà sau này, nàng lại có ta, có Thượng Quan Nhã. Nếu nàng muốn giết hắn, là việc quá dễ dàng. "Lý Dung ngẩn người, Tô Dung Khanh tiếp tục nói: "Một quân cờ chống lại một quân cờ, trong lòng Lý Xuyên, thứ chế hành ngài không phải là Bùi Văn Tuyên, mà là chính cậu ta. Nếu cậu ta chết rồi, mà Người còn sống, ván cờ này sẽ mất đi sự cân bằng vốn có. ""Để lại Bùi Văn Tuyên và Tần Lâm phò tá Lý Bình, chống lại đám thế gia do Thái tử dẫn đầu, sau khi cuộc chiến tranh đoạt đầy máu tanh kia kết thúc, ván cờ mới có thể được cân bằng. Từ đó, quân chủ đời kế tiếp không phải lặp lại cảnh ngộ khi cậu ta vừa đăng cơ, bị bất kì bên nào ngăn trở. ""Nếu Người còn sống, một khi Người giết Bùi Văn Tuyên, hàn tộc sẽ không còn chỗ dựa. Người là Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, tân quân sẽ không để yên cho Người, mà Người cũng sẽ không chấp nhận một tân quân muốn kiểm soát mình. ""Cho nên Điện hạ... " trong mắt Tô Dung Khanh mang theo sự xót xa: “Thật ra, dù có tên luyện đan sư kia không, kết cục của Người và Lý Xuyên, đều không thể tránh khỏi cái chết. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. "Lý Dung hoàn toàn không có gì để phản bác. Mỗi một câu Tô Dung Khanh nói, thật ra đều không sai. Bị dục vọng che mờ mắt, kiếp trước nàng nhường nhịn Lý Xuyên vì Lý Xuyên là em trai của nàng. Nếu đổi lại là Lý Bình, Lý Tín hay bất kì ai khác đăng cơ, muốn làm trái ý nàng như Lý Xuyên, nàng cũng không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu. Lý Xuyên cũng không đánh giá sai về nàng, nếu cậu chết rồi, thuận tay mang theo nàng để tránh gây trở ngại cho tân quân tiếp theo, hành động này cực kì chính xác. Đứng trên cao quen rồi, cho nên khi không còn gì để mất, con người ta cũng chỉ có thể ôm khư khư quyền lực. Hiện giờ nghĩ lại, người khác hoàn toàn thay đổi, còn nàng, nàng không phải cũng vậy sao?Tên luyện đan sư là thứ châm ngòi cho việc Lý Xuyên không tin nàng, nhưng nếu Lý Xuyên vẫn là Lý Xuyên năm 17 tuổi, cậu hẳn đã sớm chạy đến tìm nàng, hỏi cho ra lẽ. Nhưng Lý Xuyên năm 48 tuổi từ lâu đã không thể tin ai, cũng không phải là vị quân vương có thể tha thứ cho bất kì ai. Sau khi suy ngẫm kĩ lại, Lý Dung không kiềm được mỉm cười, nàng cúi đầu hỏi: “Cho nên, mọi việc mà ngươi đang làm là để báo thù sao?""Điện hạ,” Tô Dung Khanh cười khổ đáp: “Tất cả đều là chuyện kiếp trước rồi, hiện tại sống lại, nhắc chi đến chuyện báo thù? Dung Khanh chỉ cảm thấy, dù có sống lại, Lý Xuyên cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ. ""Lý Xuyên làm việc thích đao to búa lớn, cố chấp, lỗ mãng. Cậu ta không chấp nhận thế gia, cũng không chấp nhận Điện hạ của tương lai. Điện hạ không phải là nữ tử cam nguyện sống trong thâm cung hậu viện, một nước không thể có hai vua, nếu Lý Xuyên đăng cơ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hai người sẽ đi đến cảnh thủ túc tương tàn. ""Ta hiểu Điện hạ đang nghĩ gì, Người hẳn đang nghĩ nếu kiếp này chúng ta có thể làm tốt hơn thì có thể thay đổi được gì đó. Nhưng phải làm thế nào mới xem như tốt hơn đây? Kiếp trước chúng ta đối xử với Lý Xuyên không tốt ư? Cậu ta bị Lý Minh phế truất, trở thành Thái tử ‘lưu lạc’, là các thế gia dồn hết toàn lực, đưa cậu ta lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng sau này thì sao?""Vừa lên ngôi cậu ta đã muốn Bắc phạt, dù quần thần không đồng ý, cậu ta vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Vì thế khi Bắc phạt thất bại, quốc khố trống rỗng, phương Nam lại gặp lũ lụt, không có bạc cứu tế, dẫn đến người chết khắp nơi, dân chúng lầm than. ""Cậu ta đổ lỗi cho thế gia, không màng tình hình thực tế muốn sửa thể chế, dẫn đến bạo loạn khắp nơi, chiến hỏa bay đầy trời. ""Sau đó vì muốn nâng đỡ hàn môn, cậu ta độc sủng Tần phi, trên triều thì chèn ép thần tử thế gia, giết cậu nhốt mẹ, cầm tù Thái hậu trong hành cung, còn cố tình làm ra án oan, hãm hại cả Tô gia của ta. Đến cuối cùng, vì quyền lực, ngay cả nàng cậu ta cũng không tha. ""Điện hạ, Người còn muốn thay đổi thế nào đây?"Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm vào nàng, chất vấn: “Cậu ta vốn không phải là người có bản tính thô bạo, chỉ là ngây thơ vô năng, còn độc đoán ngang ngược. Đợi đến khi cậu ta trở thành hoàng đế, Người muốn theo cậu ta Bắc phạt hay sửa lại thể chế? Tệ nạn của Đại Hạ đã kéo dài suốt gần trăm năm, dù là Bắc phạt hay sửa thể chế, đều là hành động lỗ mãng, xốc nổi. Nếu Điện hạ không hùa theo cậu ta làm chuyện hoang đường, muốn khuyên can cậu ta, vậy kiếp trước Người đã không khuyên được, kiếp này Người định khuyên bằng cách nào?""Cuối cùng vẫn sẽ giống với kiếp trước thôi. ” Tô Dung Khanh khẳng định nói: “Cậu ta bất mãn việc Người nhúng tay vào quá nhiều chuyện, thầm nảy sinh oán hận, cuối cùng rơi vào cảnh tỷ đệ tương tàn. ""Nếu đã định sẵn là kết cục kia, sao ta có thể trơ mắt nhìn cậu ta đăng cơ cho được?""Cho nên... " Lý Dung muốn gạt bỏ những lời mắng nhiếc của Tô Dung Khanh ra sau đầu, nàng không muốn nghe, cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Nàng kiềm chế cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Ngay từ đầu, lúc sống lại, ngươi đã hạ quyết tâm muốn phế đệ ấy rồi sao?""Đúng vậy. " đã nói đến nước này, Tô Dung Khanh cũng không giấu giếm nữa: “Từ lúc bắt đầu, ta đã định phế truất cậu ta. Ta vốn tưởng, ta không cần làm gì cả, mọi chuyện sẽ giống như kiếp trước. Đợi sau khi Bệ hạ phế truất Lý Xuyên, ta chỉ cần ngăn thế gia chấp nhận lời thuyết phục của Bùi Văn Tuyên, sau đó thuyết phục phụ thân, ủng hộ Lý Thành đăng cơ. Hiện tại Lý Thành mới mười một tuổi, Tiêu Túc yếu đuối vô năng, Nhu phi tham tài thiển cận. Sau khi Lý Thành đăng cơ, chúng ta sẽ có thể thao túng Lý Thành như con rối, đợi sinh được con nối dõi xong thì lập tức giết hắn nâng đỡ ấu đế. Đến lúc đó ta sẽ lên cầm quyền và đón Điện hạ hồi kinh. ""Vậy vì sao ngươi muốn tiếp cận ta, giả vờ đầu quân cho Thái tử?""Ta muốn tiếp xúc với Điện hạ là vì kiếp này Điện hạ thay đổi quá nhiều, cần quan sát thêm. Thứ hai, nếu cần thiết, ta sẵn sàng làm tay trong, ra sức lật đổ Lý Xuyên. ""Nếu kiếp trước là Lý Xuyên hạ lệnh giết ta, ngươi làm kẻ địch của đệ ấy, vì sao không nói với ta sớm một chút? Còn một hai chọn lúc ta hỏi ngươi có phải là hung thủ hay không mới nhận chứ?"Tô Dung Khanh không nói gì, Lý Dung trào phúng cười: “Chẳng lẽ là vì sợ ta đau lòng sao?""Cả đời Điện hạ chỉ có Lý Xuyên là người thân duy nhất. Cho nên dù ta có nói hay không, Điện hạ cũng sẽ không vì vậy mà chống đối cậu ta. Một khi đã như vậy, hà tất nhiều lời?""Nếu ta thành công, Điện hạ hận ta cũng được. Nhưng nếu ta thất bại, như vậy cũng không tổn hại gì đến tình chị em của Điện hạ. "Lý Dung nghe xong cũng chẳng kinh ngạc lắm, chỉ im lặng ngồi đó, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng ai đó, Tô Dung Khanh nhìn ra ngoài sơn động, bình tĩnh nói: “Điện hạ còn muốn hỏi gì nữa không?"Lý Dung im lặng, nàng ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn ánh lửa nhảy nhót trước mặt. Nàng trông rất bình tĩnh, tất cả những gì vừa được biết, dường như nàng đều không thể nghe lọt vào tai. Nhưng Tô Dung Khanh biết, dưới sự bình tĩnh vô hạn kia, chính là sự đau khổ cùng cực. Lý Dung nhìn ngọn lửa kia rất lâu, nàng mới thấp giọng nói: “Xuyên nhi không tin ta, cảm thấy ta sẽ giết đệ ấy và con của đệ ấy vì quyền thế, nhưng ngươi và A Nhã, vì sao cũng không tin ta?" Lý Dung đưa mắt sang, bình tĩnh nhìn y hỏi: “Sao các người có thể trơ mắt nhìn ta đâm đầu vào chỗ chết, sau đó lên nắm quyền chứ?""Điện hạ hỏi vấn đề này là vì thật sự muốn biết sao?"Tô Dung Khanh dựa vào vách đá, nhìn ngọn lửa nổ "Bốp" một tiếng vang dội, thậm chí còn bắn ra vài tia lửa nhỏ. Bọn họ thấp thoáng nghe thấy có tiếng người đang kêu gì đó, âm thanh kia rất đỗi xa xôi, như thể đến từ một thế giới khác, vượt qua muôn sông nghìn núi mà đến. Lý Dung nghe được câu hỏi của Tô Dung Khanh, khàn giọng nói: “Ngươi cứ nói đi. ""Bởi vì, Lý Tín... " Tô Dung Khanh trả lời rất gian nan: “Không phải là con của Lý Xuyên. "Nghe được câu trả lời kia, Lý Dung lập tức sửng sốt, nàng không dám tin mà nhìn thẳng vào Tô Dung Khanh. Tô Dung Khanh rũ mắt, nhìn bóng đen trải rộng trên đất. "Năm xưa Thượng Quan Nhã và đại ca của ta yêu nhau, nhưng vì gia tộc không đồng ý, nàng ta bị ép vào cung, trở thành Thái tử phi. Đại ca ta thì vì nàng ta quyết định độc thân cả đời. Sau này, Lý Xuyên và Tần Chân Chân yêu nhau, cậu ta không thích Thượng Quan Nhã, nên thương lượng với Thượng Quan Nhã chỉ làm phu thê trên danh nghĩa. Nhưng Thượng Quan Nhã vào cung là vì Thượng Quan gia, trở thành Hoàng hậu chính là vì bảo vệ cho vị trí Thái tử, nàng ta có thể góa bụa cả đời, nhưng nàng ta không cho phép bản thân góa bụa trong tình trạng không con. ""Cho nên?" Lý Dung chỉ thấy dạ dày đang nhộn nhạo không yên. "Cho nên Thượng Quan Nhã đến tìm đại ca ta, sau đó Lý Tín ra đời. "Lý Dung không nói gì. Nàng chỉ thấy đầu mình như bị người khác nhấn xuống nước, mọi cảm giác ghê tởm, chán ghét, sợ hãi, cũng ào ạt theo đó kéo đến. Mọi thứ đều có lý do của nó. Vì sao Tô Dung Hoa sẽ giết Tần Chân Chân, bởi vì Tô Dung Hoa muốn bảo vệ đứa con trai của mình và Thượng Quan Nhã. Vì sao cuối cùng Lý Xuyên lại dùng cung hình nhục nhã Tô gia, bởi vì ngay từ đầu cậu đã biết việc Tô Dung Hoa và Thượng Quan Nhã dan díu với nhau. Vì sao Tô Dung Khanh cuối cùng sẽ bắt tay với Thượng Quan Nhã, sau đó vào khoảnh khắc biết Lý Xuyên gần chết, nàng đứng về phía thế gia, thậm chí y cũng yêu nàng nhưng vẫn trơ mắt nhìn nàng chết. Bởi vì y muốn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của đại ca mình. Nàng chết rồi, Bùi Văn Tuyên cũng chết, với thủ đoạn của Tô Dung Khanh và Thượng Quan Nhã, việc có được ngôi vị hoàng đế đối với Lý Tín mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay. Quá ghê tởm. Thật sự quá ghê tởm. Lòng người xấu xa, những mưu lợi ích kỷ chẳng khác gì những sợi tơ chồng chéo lên nhau, dệt nên chiếc mạng nhện tanh tưởi dơ bẩn mang tên "kiếp trước", cứ thế quấn chặt lấy tất cả mọi người. Cha con không phải cha con, tỷ đệ không phải tỷ đệ, phu thê không phải phu thê, bạn bè không phải bạn bè. Mọi thứ xảy ra ở kiếp trước chính là một bãi đầm lầy hôi thối, bên trong chỉ có những bùn đen dơ bẩn. Ban đầu chỉ tưởng đó là những cành lá mục rữa, nhưng đến tận khi phủi đi lớp phủ trên mặt đầm lầy kia mới phát hiện, bên dưới mới là thứ khiến người khác thấy ghê tởm nhất. Đó chính là thi cốt của con người, thi thể thối rữa bị ngâm nước đến trương phình, không ngừng bốc mùi hôi thối. Trước mắt Lý Dung như chạy lại vô số hình ảnh ngày xưa, chúng bao trùm lấy nàng, khiến nàng không thể hô hấp, thậm chí không thể nhúc nhích. Nàng không kiềm được nhắm mắt lại, nở một nụ cười. Nàng định nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng chẳng thể nói thành lời, chỉ có thể khẽ cười lắc đầu, chỉ tay về phía Tô Dung Khanh. "Hay. " từ sâu trong nội tâm, nàng bật ra một câu tán thưởng: “Thật sự hay lắm. "Nói xong, Lý Dung càng cười to hơn: “Kẻ làm vua thì vô tình với người thân, kẻ làm hoàng hậu thì làm chuyện trái với luân lý, kẻ làm thần tử thì phạm thượng, phản bội, xem bản thân và người khác chẳng khác gì những quân cờ, Tô Dung Khanh... " Lý Dung cười vỗ tay: “Các ngươi quả thật có thể bất chấp tất cả, kỳ nghệ cao siêu, Bổn cung bội phục. "Tô Dung Khanh đang quỳ trước mặt Lý Dung, khi nghe Lý Dung trào phúng mình, sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng thái độ của y vẫn vững vàng trấn định như ngày thường, khàn giọng tiếp tục nói: “Những chuyện này vốn dĩ không nên kể với Điện hạ, nhưng nay Người đã nghe xong, vi thần cả gan hỏi Người một câu... ""Người đã vì Lý Xuyên mà chôn vùi cả đời, kiếp này Người vẫn muốn đi vào vết xe đổ đó sao?"Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm vào Lý Dung: “Hoa Kinh không chấp nhận được người sống tình cảm như Điện hạ, cớ gì Điện hạ không đổi sang một con đường khác? Hoặc bắt tay với ta, nâng đỡ Lý Thành đăng cơ, sau đó thao túng thiên tử kiểm soát triều đình*; hoặc cứ như thế theo Bùi Văn Tuyên rời khỏi đây? Dù lựa chọn của Người có là gì đi nữa, chỉ cần Điện hạ không liều mạng giúp đỡ Lý Xuyên đến cùng, Điện hạ nhất định có thể sống trong vinh hoa phú quý, cả đời không ưu sầu, đã vậy, Người hà tất vấy bẩn bản thân?"(*Gốc: 夏天子以令诸侯, mượn danh nghĩa hoàng đế để thao túng quần thần, triều chính)"Sống trong vinh hoa phú quý, cả đời không ưu sầu?" nghe vậy, Lý Dung chợt thấy buồn cười, nàng mỉm cười đánh giá Tô Dung Khanh: “Trước đây ngươi chưa từng nói với ta mấy chuyện này, đợi đến tận bây giờ mới chịu nói chính là vì muốn ly gián ta và Lý Xuyên đúng không?"Nghe vậy Tô Dung Khanh nhìn thẳng vào Lý Dung, như thể muốn giải thích gì đó. Y không ngừng mấp mấy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được một câu. Lý Dung thở dài một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn bóng đen trên đỉnh sơn động, sau đó vỗ đùi, cảm khái nói: “Ngươi để mặc ta có được quyền lực và bày mưu tính kế giúp Lý Xuyên, mà Lý Xuyên, vì phối hợp diễn kịch với ta, cũng đắc tội không ít thế gia. Ngươi vẫn luôn không nói với ta sự thật, lại đợi đến lúc ta cầm quyền mới nói ra, như vậy, giữa ta và Lý Xuyên sẽ xuất hiện khoảng cách, cũng đồng nghĩa trong vô hình sẽ cướp mất nơi trợ lực lớn nhất của Lý Xuyên,” Lý Dung nhìn sang Tô Dung Khanh, gương mặt lộ vẻ tán thưởng, sau đó chắp tay hành lễ nói: “Tô đại nhân suy tính sâu xa, tài trí phi phàm, không ai sánh bằng. "Tô Dung Khanh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lý Dung, trong mắt mang theo chút đau khổ, song y vẫn khàn giọng hỏi: “Điện hạ muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng không biết quyết định của Điện hạ là gì?"Lý Dung không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Dung Khanh, mắt cũng không nháy lấy một lần. Nàng hận không thể xé xác y ngay lập tức, hận không thể quay về năm nàng 29 tuổi ở kiếp trước, để mặc y chết rục trong lao ngục. "Ngươi thật sự đáng chết," giọng nàng rất nhẹ: “Năm xưa, đáng lẽ ta không nên cứu ngươi. "Nghe vậy, Tô Dung Khanh bỗng bật cười. "Điện hạ nói đúng. " ánh mắt y mang theo sự thê lương, phát ra một câu cảm thán từ tận sâu trong đáy lòng: "Năm xưa, Người vốn không nên cứu ta làm gì. "🌺 Góc tám nhảm 🌺Nói chung lúc ban đầu đọc đến chương này cảm thấy rất sốc, hình tượng TDK cũng trở nên méo mó và xấu xí, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng nhiều hơn. Nhiều độc giả đương nhiên sẽ căm ghét sự ích kỉ của nam8 nhưng không phải nhờ khuyết điểm này mới khiến hào quang nam9 sáng hơn sao?Tây không ủng hộ tình yêu đầy tư lợi của TDK, nhưng như đã nói, đây là một nhân vật với nội tâm không được miêu tả kĩ, điều đó khiến Tây thấy tò mò và trăn trở, cũng ship CP dù biết đó là sai trái :’)) ncl mỗi người mỗi gu thôi.