Nguồn nước chỉ ở phía trước không xa lắm. Hai người sau khi cãi nhau một trận kịch liệt đều cảm thấy kiệt sức nên chẳng thèm cãi nữa. Lý Dung leo xuống một con dốc nhỏ đến bãi đất bằng bên cạnh con sông. Thấy ở nơi cách con sông không xa lắm có một bãi cỏ, vì đã mệt rã rời, Lý Dung chẳng màng nó có sạch hay không đã trực tiếp ngồi xuống. Bùi Văn Tuyên đến chậm hơn vì phải nhặt một vài cành cây khô trong rừng. Khi ra đến cạnh bờ sông, hắn đã thấy Lý Dung ngồi trên đống cỏ, nàng dường như đã thấm mệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ngồi thẳng dậy. Một người ngày thường hống hách kiêu ngạo là thế, giờ phút này lại đang lặng lẽ ngồi bó gối, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai gối không nói gì. Nhìn sao cũng thấy có vài phần đáng thương. Bùi Văn Tuyên cũng tự thấy mình bị nàng sai khiến quen rồi, khi nhìn nàng như thế lại có chút không quen. Hắn sắp xếp các thanh củi, dọn sạch một khoảnh đất bùn dưới đống cỏ, sau khi đắp một ụ đất nhỏ xung quanh, hắn liền dùng đá đánh lửa đốt củi. Sau khi lửa được thắp lên, Lý Dung nâng mắt nhìn về phía tỏa ra sự ấm áp ấy. Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng đất ở bãi cỏ có nước, nếu nằm xuống không lâu sau quần áo nàng sẽ bị ướt. Lý Dung không muốn nằm, nhưng phải chịu đựng thế này cũng rất khó chịu. Nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng Bùi Văn Tuyên đi vào rừng. Sau một lúc lâu, hắn quay lại với ngoại bào đang bao lấy một đống gì đó rất lớn. Lý Dung quay sang nhìn thì phát hiện, dường như Bùi Văn Tuyên vừa nhặt một đống lá khô về. Hắn rải đống lá khô ra, trải ngoại bào của mình lên trên, sau đó lên tiếng gọi Lý Dung, "Cô qua đây nằm đè lên đi, đừng để gió thổi bay đi mất" Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền quay người đi, hắn xắn quần ngang gối, cột gút áo lại, cầm kiếm lên và đi đến bên dòng sông. Lý Dung không phải là người không biết tốt xấu, nàng đứng dậy đến chỗ y phục đã được trải sẵn và nằm xuống. Phút chốc cả người liền được thả lỏng. Nằm một lúc, nàng nghe thấy tiếng nước bên cạnh. Cảm thấy có chút không ngủ được, Lý Dung xoay người qua, vẫn nằm đè lên y phục của hắn, nàng chống nửa người trên dậy và nhìn về phía Bùi Văn Tuyên ở cách đó không xa. Bùi Văn Tuyên đang đứng dưới sông, tay cầm kiếm, đứng yên không nhúc nhích. Sự kiên nhẫn của Bùi Văn Tuyên vô cùng tốt, Lý Dung quan sát hắn nửa ngày, trừ con ngươi ra thì những bộ phận khác chưa từng động đậy, nhìn chẳng khác gì phong thái săn đuổi kẻ thù trên triều của hắn. Lý Dung chống cằm, thẩn thờ nhìn người thanh niên đứng đó, dần dần cũng cảm thấy có chút thú vị. Nếu Bùi Văn Tuyên không mở miệng nói chuyện thì gương mặt đó thật sự xứng danh "đệ nhất" chốn kinh thành. Trong sự ưu nhã có chút anh tuấn, nhìn không quá yếu đuối, tuy có vài phần ngạo khí khó miêu tả được song chẳng khiến người ta chán ghét. Dưới ánh trăng, hắn một thân bạch y tay cầm trường kiếm, lẳng lặng đứng trong dòng nước chảy xiết, chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm phát ra ánh sáng rực rỡ. Bùi Văn Tuyên tuy không có chỗ nào tốt nhưng nếu chỉ riêng gương mặt kia thì Lý Dung không có gì để bàn cãi. Đặc biệt là bộ dáng của hắn hiện tại vẫn đang ở tuổi hai mươi, tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất. Nếu so với lão già sau này, Lý Dung càng yêu thích dáng vẻ này của Bùi Văn Tuyên hơn. Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên thêm một lúc lâu nữa, bỗng thấy mắt hắn khẽ động, tay hắn nhanh chóng đâm xuống nước tạo nên một tiếng "bõm", một con cá liền bị bắt lên. Hắn quăng con cá lên bờ sau đó lại tiếp tục đứng chờ. Sau khi lặp lại trình tự như trên, hắn lại đâm thêm được một con nữa. Bùi Văn Tuyên bắt cá xong liền ngồi xổm cạnh bờ sông làm sạch cá. Sau khi rửa tay, hắn dùng khúc cây đã gọt sẵn từ trước đâm xuyên qua cá và đến bên cạnh đống lửa. Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung còn thức, khi đến bên cạnh nàng, hắn liền đưa cá cho nàng, không kiên nhẫn nói, "Tự nướng ăn đi" Vốn dĩ Lý Dung có thể tự mình nướng cá, nhưng nghe thấy giọng điệu như đang ra lệnh của Bùi Văn Tuyên, nàng không thèm quan tâm, chỉ lười nhác đáp, "Bổn cung không thể nướng cá" "Vậy thì đừng ăn" "Nhưng Bổn cung thích ăn cá", Lý Dung cười tít mắt nói, "Nếu ngươi không nướng cho ta ăn, khi cá chín ta sẽ cướp của ngươi" Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn không cãi nổi nữa, cũng không muốn cãi thêm gì với Lý Dung. Hắn ngồi xuống, gác cá trên hai tảng đá, đặt trên lửa rồi bắt đầu nướng. Trong tiếng nước chảy róc rách và tiếng nướng cá "bôm bốp", hai người cứ lẳng lặng ngồi đó. Qua một lúc lâu, Lý Dung mở miệng hỏi, "Ngươi trọng sinh được bao lâu rồi?" "Hơn một tháng trước" Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, "Còn cô?" "Cũng khoảng thời gian như ngươi" Hai người nói xong thì lại là một khoảng trầm mặc. Lúc sau, Lý Dung không kiềm được cảm thán một câu, "Thật không ngờ đấy, ngươi thế nhưng lại chẳng giấu diếm ta" "Có gì phải giấu chứ?" Bùi Văn Tuyên lạnh nhạt nói, "Chẳng phải cô cũng chẳng giấu ta sao?" "Ta khác ngươi", Lý Dung lười biếng đáp, "Ta sống luôn dám làm dám chịu, giấu diếm ngươi làm gì? Nhưng ngươi thì khác", Lý Dung trừng mắt nhìn hắn, "Đồ tiểu nhân" Nghe đến hai từ "tiểu nhân", Bùi Văn Tuyên cười lạnh, "Cô còn dám mắng ta là tiểu nhân? Chẳng biết ai mới là kẻ phản bội giao ước mà xuống tay với ta?" "Ha", Lý Dung nghe hắn nói vậy liền ngồi thẳng người, vỗ tay nói, "Dung Khanh quả nhiên đã giết được ngươi nhỉ? Giết hay lắm, giết tốt lắm!" Lý Dung liếc xéo hắn rồi vui vẻ nói tiếp, "Loại người bội tín, vong ân phụ nghĩa như ngươi đương nhiên không được chết yên ổn" "Cô còn dám nói thế hả?" Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế vô cùng phẫn nộ, hắn tức đến mức siết chặt cây củi dùng để cời lửa trong tay. Tuy thế hắn vẫn cố áp chế giọng nói, nhìn chòng chọc vào Lý Dung, "Lý Dung, ta tự thấy bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Tuy chúng ta thường cãi nhau, đôi khi cũng có xô xát, nhưng trong suốt mấy chục năm, ta chưa từng phụ lòng cô, đúng chứ? Nhưng cô lại vì chuyện tranh chấp người kế vị mà ra lệnh cho Tô Dung Khanh xuống tay với ta... " "Ngươi thì không làm gì chắc?", Lý Dung lạnh lùng phản bác, "Chỉ vì chuyện người kế vị bé tý đó mà quên đi lời thề hợp tác năm nào. Ngươi có thể giết ta, cớ gì ta không thể xuống tay chứ?" "Giết cô, chẳng qua là đang thực hiện lời thề giữa chúng ta mà thôi" Nghe đến đây, Bùi Văn Tuyên bỗng ngẩn người, hắn cảm thấy có gì đó không đúng bèn vội vàng hỏi, "Ai là người đầu tiên phản bội giao ước, ra tay với đối phương?" Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên hỏi vậy cũng lờ mờ nghĩ ra gì đó. Nàng lập tức biến sắc, "Không phải ngươi hạ độc với ta trước sao?" Nói xong nàng nhanh chóng kể lại, "Ngươi đến tìm ta trước, còn cảnh cáo ta. Khi đó trên người ngươi tỏa ra một mùi hương cực kì nồng. Không lâu sau khi ngươi rời đi, ta uống một chén thuốc xong liền trúng độc. Chẳng lẽ độc không phải do ngươi hạ ư?" "Không phải", trên mặt Bùi Văn Tuyên lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, nhanh chóng đối chiếu những chuyện kiếp trước với Lý Dung và giải thích, "Ta thật sự có an bài nội gián trong phủ Công chúa để đề phòng bất trắc. Ta sai người hạ độc cô cũng phải là sau khi cô cho người giết ta" "Ngươi chết vào lúc nào?" Hai mày Lý Dung nhíu chặt, Bùi Văn Tuyên suy nghĩ nói, "Từ sau khi ra khỏi phủ Công chúa, trên đường về nhà, liền bị Tô Dung Khanh cho người truy sát" "Đó quả thật là người của ta" Lý Dung hạ mắt, hai ngươi trầm mặc hồi lâu, tự mình điều chỉnh cảm xúc. Sau khi suy xét xong, Bùi Văn Tuyên mới tổng kết nói, "Vì thế kiếp trước, cô thật ra không muốn giết ta, song có người khiến cô cho rằng độc là do ta hạ cho nên trước khi chết mới muốn giết ta, đúng chứ?" "Chắc là thế rồi" Lý Dung thấp giọng đáp. Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn nàng, qua ít phút hắn mới cười trầm một tiếng. Bùi Văn Tuyên muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ nâng tay vỗ đùi than một tiếng, "Bình thường cô rất thông minh, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại. Lý Dung, rốt cục cô vẫn không tin tưởng ta" "Còn ngươi? Ngươi tin ta chắc?" Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, biểu tình lạnh nhạt. Nếu tin hắn, nàng đã không ngay lập tức cho rằng hắn là hung thủ. Thậm chí dù phải trao quyền lực cho Tô Dung Khanh, nàng cũng muốn phải giết được hắn. Còn hắn cũng không cần cài nội gián trong phủ của nàng, giờ giờ khắc khắc đều chuẩn bị giết chết nàng. "Cô nói không sai", Bùi Văn Tuyên gật đầu, "Dù là phu thê chân chính cũng khó mà một lòng một dạ tin tưởng đối phương, huống hồ chi chúng ta? Chẳng qua ta có chút hiếu kì, sao cô lại cho rằng ta là hung thủ?" "Ta chết vì độc hương mỹ nhân", Lý Dung nhớ lại tình trạng trước lúc chết, "Lúc ngươi đến tìm ta, trên người ngươi có một mùi hương lạ. Bình thường ngươi không có thói quen mang túi thơm nhưng hôm đó thì khác. Sau đó, ta và ngươi bàn chuyện người kế vị, ngươi còn nói nếu ta không đồng ý sẽ giết chết ta. Sau khi ngươi đi rồi, ta uống thuốc xong liền trúng độc mà chết" Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung kể chuyện trước lúc nàng chết với thần sắc trầm trọng. Lý Dung tiếp tục nói, "Chứng cứ tuy không đầy đủ nhưng ngươi có động cơ, có khả năng, mọi đầu mối đều chỉ về phía ngươi... " "Vì thế cô liền nghĩ là do ta làm!" Bùi Văn Tuyên gật đầu tổng kết, Lý Dung im lặng không nói, Bùi Văn Tuyên bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười. Hắn cúi đầu nhìn mấy con cá, trong mắt có vài phần tự trào. Lý Dung tự biết mình đuối lý liền không dám nói gì thêm. Sau một lúc lâu, nàng thấp giọng hỏi, "Mùi hương trên người ngươi từ đâu mà có?" "Ta nói rồi sợ rằng cô sẽ không vui", trong mắt Bùi Văn Tuyên ánh lên vài phần cười trên nỗi đau người khác. Lý Dung suy nghĩ một chốc sau đó nhíu mày nói, "Tô Dung Khanh ư?" "Đúng vậy" Bùi Văn Tuyên lấy con cá ra khỏi đống lửa, xem xét một vòng, thấy cá đã chín liền đặt một con vào tay Lý Dung. Nàng lóng ngóng nhận lấy cá, vừa đặt lại lên lửa nướng thêm vài vòng vừa nghe Bùi Văn Tuyên chậm rãi kể, "Lúc ta đến, Tô Dung Khanh nói cô bệnh rất nặng, từ ngoài vào phòng phải mang túi hương dược thảo, nếu không sẽ khiến cô lên cơn ho. Ta cho người xem xét thành phần của túi thơm, thử độc xong thấy không có gì liền mang lên người. Hơn nữa hạ nhân của cô đều đang mang túi thơm đấy, chỉ do ta là đồ mới nên mùi hương mới nồng thế" Lý Dung ngồi ngẩn ra tại chỗ, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng như thế, cho rằng nàng không dễ gì tin mình nên tiếp tục nói, "Cô có thể không tin ta, không sao cả. Nhưng chuyện này nếu không phải Tô Dung Khanh làm thì hung thủ cũng chẳng phải là ta nên cô đừng ghi hận ta là được" Lý Dung không nói gì chỉ ngây ngốc nhìn đống lửa, Bùi Văn Tuyên vừa trở cá vừa cười cười nhìn nàng, dường như vô cùng vui vẻ. Lý Dung thấy bộ dáng xem kịch vui không sợ hãi này của hắn không kềm được có chút hốt hoảng. Những lời Bùi Văn Tuyên nói, nàng đều tin cả. . ngôn tình hoànTô Dung Khanh là người do một tay nàng cứu về. Năm đó Túc Vương tạo phản, ca ca của Tô Dung Khanh vì nói giúp Túc vương, sau này đã bị người khác vu cáo thông đồng với ông ta, gán cho Tô gia tội cấu kết tạo phản. Lý Xuyên lúc đó tức giận đến ngất xỉu, không cần thông qua Tam ti* hội thẩm đã trực tiếp đem nhốt toàn bộ Tô gia vào ngục, nam xử chết, nữ lưu đày. (*viết tắt của Ti mã, Ti Đồ, Ti Không) Nàng không đồng ý với quyết định này. Trước khi Tô gia lãnh án, nàng vội vã đi gặp Lý Xuyên. Sau khi chịu mười đại bản, cộng thêm những mối giao thiệp của Bùi Văn Tuyên, nàng mới cầu được một đạo chỉ đặc xá cho Tô gia. Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Nam nhân của Tô gia cho dù còn sống thì toàn bộ phải chịu cung hình*. Bọn họ cảm thấy bị sỉ nhục nên đồng loạt tự vẫn trong ngục. Khi nàng đến nơi, toàn bộ nam nhân trong Tô gia chỉ còn sót lại suy nhất một người "tham sống sợ chết" là Tô Dung Khanh. (*ý chỉ bị thiến) Lúc đó nàng từng nói với y, nàng cứu y ra không cần y báo đáp thứ gì. Nàng có thể cho y ngân lượng, cho y một chức vị, để y có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Lúc đó nàng đối với Tô Dung Khanh không có tình cảm gì quá đặc biệt, chỉ là từng được y cứu giúp, chiếu cố nên có vài phần cảm kích. Hơn nữa... nàng cũng có chút tình cảm không rõ với y. Nàng cứu được Tô gia, phần nhiều phải nhắc đến lòng tốt của bản thân và Lý Xuyên. Tô gia vốn là danh môn, nay lại vô duyên vô cớ bị hại, nàng khó mà bàng quan không quản. Nhưng lúc đó, Tô Dung Khanh lại không chịu đi. Y quỳ trước mặt, cung kính cầu xin nàng, "Thân thể thần vốn đã không còn toàn diện, thế nhân khó lòng chấp nhận, chỉ có thể sống yên ở phủ Công chúa. Thần nguyện ý hầu hạ Người, kết cỏ ngậm vành*, dùng cả đời báo đáp ơn cứu mạng của Công chúa" (*xuất phát từ một điển tích. Vua Thái Mậu đời Thương bắt được con chim hoàn tước nhỏ, nghe tiếng chim mẹ kêu thảm thiết, vua bèn thả ra. Sau này chim hoàn tước mẹ ngậm vòng bạc mang đến tặng vua để báo ơn) Y đã nói thế nàng liền giữ y lại vi kẻ thù bên ngoài của Tô gia không ít. Cuộc đời này của Tô Dung Khanh không thể tiến vào quan trường, dù vào rồi cũng khó có được chức vị cao, mà nàng lại không nỡ thấy y chịu sỉ nhục. Vì đã chịu cung hình nên việc y ở lại trong phủ nàng là điều tự nhiên. Sau này bọn họ phát sinh tình cảm, tuy Bùi Văn Tuyên phát giác được nhưng chẳng thể nói gì. Do Lý Xuyên cùng các triều thần khác cũng chẳng nghĩ nhiều nên cái nón xanh* này của Bùi Văn Tuyên mới không quá lộ liễu. (*ý chỉ bị cắm sừng) Nàng cũng nghĩ đến việc Tô Dung Khanh sẽ báo thù mình vì chính tay Lý Xuyên đã hạ lệnh chặt đầu tất cả nam nhân, lưu đày tất cả nữ quyến của Tô gia. Bất cứ ai cũng không thể quên mối thù diệt môn này, huống hồ là đệ nhất công tử năm đó? Cho nên dù sống chung đã nhiều năm nhưng nàng vẫn không dám giao thực quyền cho y, vừa quan sát, phòng bị y, vừa cố gắng giúp y có cuộc sống tốt hơn. Nàng không thể không màng lương tâm mà giết y, nhưng lại chẳng thể yên tâm mà giao quyền lực cho y. Cuối cùng y vẫn quyết định động thủ. Y trước giết chết nàng, sau đó mượn danh nghĩa diệt trừ Bùi Văn Tuyên mà thuận lợi tiếp quản quyền lực trong tay nàng. Nếu nàng đoán không lầm, y sẽ không chạy trốn cùng tham mưu của nàng, ngược lại sẽ mượn cớ báo thù cho nàng mà thu thập nhân tâm, cùng Hoàng hậu liên thủ, phò trợ Lý Tín đăng cơ, đấu đá với tàn đảng của Bùi Văn Tuyên đến lúc "hoặc ngươi chết hoặc ta chết". Như thế, y có thể sống chết dính chặt với phe cánh của nàng và có được thực quyền. Trong mấy năm đó Lý Xuyên đều chỉ lo lĩnh hội đạo pháp, triều đình đã không ổn định, lại thêm sức khỏe đệ ấy sớm không khỏe, Tô Dung Khanh ắt hẳn sẽ có cơ hội giết chết Lý Xuyên. Về chuyện này, từ lúc nàng thu nạp Tô Dung Khanh đã sớm dự liệu được, chỉ là khi nó thật sự xảy đến, nàng không kềm được mà cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu Tô gia không bị hại, có lẽ nàng và Tô Dung Khanh sẽ không phải có kết cục như thế. Lý Dung hít vào một hơi thật sâu. Thấy bộ dáng vui vẻ của Bùi Văn Tuyên, nàng không kềm được nói, "Ngươi vui mừng cái gì?" Bùi Văn Tuyên tiếp tục nướng cá, kéo dài âm giọng, "Ta sớm đã nói không nên giữ y lại, nhưng cô một mực không nghe. Bây giờ tốt rồi", nói xong, hắn cong khóe mắt, mỉm cười nhìn nàng, "Cô phải chịu thiệt rồi đúng không?" "Ta bị thiệt thòi mà ngươi vui vẻ thế sao?", Lý Dung lạnh giọng hỏi. "Đúng thế", Bùi Văn Tuyên phấn khích nói, "Trưởng công chúa điện hạ của chúng ta bị thiệt là chuyện trăm năm hiếm gặp đến nhường nào chứ", Bùi Văn Tuyên nâng tay đặt lên ngực mình, "Ta cảm thấy vô cùng an ủi" "Những suy nghĩ này của Bùi đại nhân hoàn toàn sai lầm", Lý Dung bị hắn chọc tức đến bật cười mà nói một hơi, "Bổn cung tốt xấu gì cũng để y hầu hạ bên cạnh hai mươi lăm năm, bị y giết chết là ta cam tâm tình nguyện. Một kẻ vô cớ bị liên lụy như ngươi đắc ý cái gì?" "Ngay cả khi bị y giết cô cũng cam tâm tình nguyện?", Bùi Văn Tuyên cười lạnh, Lý Dung liền liếc xéo hắn, "Thế nào, Bùi đại nhân không cho phép ư?" "Chuyện này nào đến lượt ta cho phép hay không?", Bùi Văn Tuyên tức tối cười nói, "Công chúa kim chi ngọc diệp, thích gì thì làm nấy, chẳng qua ta muốn nhắc nhở Người một câu" Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, thanh âm lạnh đi vài phần, "Kiếp trước cô muốn dính dáng với y chỉ là chuyện phải chịu đánh mấy đại bản. Song ở kiếp này nếu cô dám dính dáng với y, tốt thì có thể qua lại, còn xấu thì... e rằng cả mạng cũng chẳng còn" ♪Góc tám nhảm♪ Đọc chương này rồi mới thấy hốt hoảng, thì ra nam phụ ngọc thụ lâm phong, si tình tuyệt đối của chương một đã không cánh mà bay, ?, một cú bẻ lái khá ngoạn mục của tác giả nhỉ? Có fan girl nào tim vỡ nát như Tây không, TT^TT. Với các bạn có thể thấy nam chính không ác nhé, mà còn khá ấu trĩ như con nít khi biết được nữ chính gặp họa nữa, haha