Trong một căn phòng tối bí mật âm dưới đất Biệt thư Giang gia. Nội thất căn phòng cũng rất hoàn hảo, sang trọng. Trên một chiếc giường trắng muốt ga giường dường như đã được nhuộm đốm hoa to và nhỏ màu đỏ tươi của máu chưa khô nhầy nhụa. Một người nam nhân cơ thể trần trụi phủ chăn che phần dưới. Không khí, những người trong phòng đang rất căng thẳng, mọi người điều tập trung cao độ tinh thần và ánh mắt về phía khay dụng cụ mổ trên chăn nhuộm máu tươi, âm thanh dụng cụ chạm nhau" xoang xoảng" , "cách", " tách". Làm mọi người tâm trí càng thêm căng thẳng, tim đập liên hồi, đến nỗi họ nghe được tiếng đập ồn trầm của tim " thịch" thịch. Mạch máu trên thái dương cũng đập "bụp" " bụp". Một người đang ông đứng cạnh bên người đang tiếng hành cấp cứu, cứ không ngừng hối thúc dồn dập. " Anh phải cứu. . cứu được cậu ấy. "" Cậu ấy phải . . sống!"Người bác sỹ không tập trung được đưa tay lau mồi hôi túa ra động giọt như sương sớm trên mặt, do áp lực trong ngoài. Tinh thần hỗn loạn. Anh ta nổi điên với tiếng ồn ào của người đàn ông đang đứng cạnh, rồi đảo mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch, môi khô khốc. Ngực trái cấm sâu viên đạn, ngực nhấp nhô yếu ớt. Mặt anh ta tối sầm lại. Đưa tay xua xua, hét to " Cút" . Đám vệ sỹ hiểu tình thế cần tập trung cứu người ở cửa tử thần. Liền tiến lên lôi người ồn áo mất bình tĩnh đó ra khỏi phòng. Không gian yên tĩnh. Anh ta đang cố ra đưa dụng cụ y khoa mổ vào vị trí ngực trái trịch trên xương đoàn gần vai dùng kiềm y khoa gấp từ từ lên không trung một viên đạn khá dài và nhọn đầy máu tươi nhỏ xuống ga giường trắng. Máu chỗ vết đạn giải phóng ra liền được chậm khô, rắc rắc thuốc bột màu trắng lên, máu liền ngưng chảy. Người đó băng bó chỗ vết đạn, lau sạch máu trên thân người Nam, kéo chăn phần dưới lộ ra vết đạn cũng khá nặng ở đùi trắng nõn. Anh ta lúng túng mặt ửng đỏ. Trấn tỉnh tập trung tay run run đưa mũi kiềm y khoa nhỏ gấp viên đạn thả lên mâm " kẻng" . Nhanh chống cầm máu băng bó xong. Anh thở phào một hơi dài nhẹ nhỏm người này đã qua nguy kịch. Kéo chăn đắp lại. Anh bác sỹ bước ra cửa chỗ người đàn ông ồn ào khi nảy bị lôi ra đang đứng, vỗ vai anh ta quay lại. " Anh Lâm Tuyền. . cậu. . cậu ấy sao rồi " . Tiếng hỏi mấp mấy, giọng run run kèm hơi thở dồn dập nơi cuốn họng khô khóc do hoạt động chạy nhanh khi bị truy đổi còn cõng một người bị thương trên lưng. Mặt Nam Phong đầy lắm tắm máu có khô, cũng có ướt từ vết thương nhỏ ngắn xen dài không phân biệt đếm đâu là vết máu, đâu là vết thương, máu đang rỉ ra, mà anh ta không hề cảm giác đau đớn gì về nó. Tâm trí anh ta lúc này là người bất động nằm trên giường phía xa trong phòng kia. Lâm Tuyền bạn của Nam Phong là bác sỹ riêng của Giang Gia. " Cậu ta bị vết đạn khá sâu tuy không ảnh hưởng tới tim, nhưng thêm vết thương sâu ở đùi nên máu mất khá nhìu. Tạm thời hôn mê sâu, tỉnh lại còn nhờ vào ý chí cậu ta thôi! '". Lâm Tuyền nói chậm rãi. Nam Phong kích động lay 2 vai mạnh Lâm Tuyền mặt anh ta đau đớn. " Lâm Tuyền, anh là bác sỹ giỏi, đã từng du học, anh phải cứu sống cậu ấy"" Em bình tĩnh đi chỉ là hôn mê chứ chưa chết" . Nam Phong lòng hoản sợ trong lòng, bản thân anh sợ mất đi người quan trọng nhất. Anh tự trách khi lơ là không quan sát, nên cậu ấy bị trúng đạn tập kích khi trong trung tâm hội nghị bước ra. (... ) 19 giờ 10 phút trước. Cảnh là Giang Thừa Tuyên vừa bước xuống xe trước toà nhà trung tâm hội nghị, thì có chuông điện thoại, Anh ta bóc trong túi ra thấy hiện thị Vú Mai, chưa kịp bắt máy thì " pằng " tiếng nổi súng vang chói tai. " bụt" viên đạn cấm thẳng vào ngực, Điện thoại hoán tính cũng vang mạnh xuống đường vỡ nát . Giang Thừa Tuyên ngã quỵ xuống đường. Nghe tiếng súng Nam Phong lập tức mở cửa " cạch" lao nhanh tốc độ hết cỡ cứu Giang Thừa Tuyên nhưng muộn mất rồi. Đám người đồ đen tầm mười người lau nhanh từ xe to xuống. Tiếng bước chân dồn dập " bộp" " bộp". . tới càng gần . . . Nam Phong tay vừa đỡ , tay kia vừa rút súng lục " rắc" tiếng lên đạn. " pằng" . " pằng" ," pằng" Bọn người đen thi nhau né eo, né vai tránh được hết những viên đạn liên hồi đó. Khoảng cánh hai người tới xe khoảng bảy mét, Nam Phong nhanh chóng sốc Giang Thừa Tuyên lên lưng, máu Ở ngực Giang Thừa Tuyên ướt đẫm lưng anh. Lòng anh khá hoản nghĩ người trên lưng nguy hiểm tính mạn lắm rồi. Nhắm thẳng hướng xe cố chạy, vừa xoay tay bắn về phía sau. Chân vừa chạy thân lách đạn chói tai phía sau. Đến xe mở cửa lách lưng Giang Thừa Tuyên tách mạnh cửa ra, tay thì đang bắn phản công " pằng" . "rách" hết đạn, cơn mưa đạn trúng loang lỗ mặt xe. Một viên nữa cấm vào đùi Giang Thừa Tuyên khi đang đặt anh ta nằm vào ghế sau. " Bặp" đóng cửa sau. " cạch" mở cửa trước. Xe phóng nhanh xé gió, bỏ xa đám người đen chạy bộ theo đạn bắn ra "pằng" "pằng" . . . trúng mặt sau xe " xẻng" " xẻng". "kẻng". "Chết tiệt nó thoát rồi!" Chúng tức tối. Trên xe Nam Phong máu me cũng be bét. bết tóc mái dài dính nhẹp vào nữa mặt. Mồi hôi nhễ nhãi. Tay vừa lái xe tăng tốc vừa nhìn gương quan sát khuôn mặt nhịp thở ngực yếu ớt , máu đỏ hết áo sơ mi trắng trong áo gile màu xám. Giang Thừa Tuyên mặt trắng bệch như thiếu máu cấp. 20 phút tới Biệt thự Giang gia cổng Giang Thừa Tuyên xuống thẳng phòng mật thất.