Tru Tiên

Chương 49: Xem Tướng

30-08-2024


Trước Sau

Phải khó khăn lắm mới rũ bỏ được chất bẩn dính vào chân, Trương TiểuPhàm lúc đó mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy tiểu hài nữ đó đã đi đến bên lão nhân, lúc này đang nói nhỏ với lão nhân điều gì đó.
Lão nhân lắngnghe, khẽ gật đầu, khoé miệng mỉm cười.
Trương Tiểu Phàm mặt đỏlên, không biết hai người đằng kia đang đùa cợt gì hắn, lưỡng lự bướctới hỏi "Lão tiên sinh, xin hỏi vừa rồi nói tôi sắp gặp đại hung, điềuđó có nghĩa gì?" Lão nhân nheo mắt nhìn vào hai mắt hắn, mỉmcười đáp " Tiểu huynh đệ thiên đình đầy đặn, nhưng hai má hơi gầy, chắcchắn không phải là người sống trong phú quý, phải chăng?" Trương TiểuPhàm trong lòng đột nhiên thấy tin tuởng ông ta đến ba bốn phần, gật đầu thốt "Lão tiên sinh nói phải lắm, tôi xuất thân từ gia đình nông dân" Lão nhân nở một nụ cười, khẽ vỗ vỗ nhẹ vào áo choàng, vẻ mặt bình thản "Lão phu cũng thấy lông mày cậu dầy, rậm, và thẳng, nhưng phía cuối lông mày bên phải có một nốt ruồi nhỏ.
Đây là chỗ chủ về cha mẹ.
Sợ rằng songthân cậu không còn tại thế?" Trương Tiểu Phàm giật mình, trongmắt tin tưởng thêm ba phần nữa, lại gật đầu "Lão tiên sinh quả thật cótuệ nhãn, song thân đã mất từ hồi tôi còn niên thiếu" Lão già lại mỉm cười, nói "Mạo muội hỏi tiểu huynh đệ có thể cho lão phu xem tay được không?" Trương Tiểu Phàm lúc này đã tin tưởng đến bảy, tám phầm, nghe nói liền đưa tay ra.
Lão nhân vừa định xem thì tiểu hài nữ ở bên cạnh bỗng nhiên xoè một tay ra nắm lấy tay hắn.
Trương tiểu phàm giật mình, cô gái nhỏ này định học gia gia của mình chăng? Chỉ thấy cô cười ha ha rồi chạy đi, để lạitrên tay hắn vài viên kẹo trơn dính, rất là khó chịu Trương TiểuPhàm không đuổi theo, ngây người giây lát, nhưng đối với trẻ con lạikhông thể mở miệng thoá mạ, tự cho rằng mình không gặp may.
Lão nhân mỉm cười đưa cho hắn chiếc khăn lau: "Cháu gái lão phu nghịch quá, tiểuhuynh đệ đừng trách".
Trương Tiểu Phàm cười khổ, lấy khăn lausạch tay xong, ngoảnh đầu lên đã thấy lão nhân và cháu gái đang cườicười nói nói với nhau, không biết lại nói chuyện gì nữa đây.
Lão nhânngó thấy Trương Tiểu Phàm đang nhìn mình, cười vui vẻ nói "Tốt rồi, hãyđể lão phu xem chỉ tay cho tiểu huynh đệ?" Trương Tiểu Phàm tuânlời đưa tay cho lão, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào tiểu hài nữ, sợ bịtrêu lần nữa, nhưng tiểu nữ đó giờ lại rất yên lặng, chỉ đứng đó nhìnhắn cười, cũng không hiểu là cười hắn điều gì? Lão nhân nhìn vào tay hắn, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, "Ồ" Trương Tiểu Phàm thất kinh hỏi "Có chuyện gì sao?" Lão nhân cũng không nói nhiều, chỉ vào lòng tay Trương Tiểu Phàm, đáp "Tiểu huynh đệ, cậu có nhìn thấy đường bản mệnh này không?" Trương Tiểu Phàm nhìn xuống, tự nhiên là không biết có gì bí ẩn, ngây ngô thốt "Gì cơ?" Lão nhân thần sắc nghiêm trọng đáp "Lão phu nhìn đường bản mệnh của cậu,không giống với người bình thường, bắt đầu từ chỗ này, sau đó một đườngbị đứt.
Điều đó cho thấy thời niên thiếu của cậu chắc chắn trải qua mộttrường đại nạn, chỗ đứt rất sâu, chứng tỏ còn ảnh hưởng đến cả thânnhân, đường sống không rõ ràng! Nhìn vào đó, chỉ sợ lệnh tôn và lệnhđường đã qua đời ở trường kiếp nạn này" Trương Tiểu Phàm tronglòng đau đớn, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng vào lão nhân, se miệng nói"Lão tiên sinh, thật là còn hơn cả thần tiên, lời nói không hề sai trật" Lão nhân thở dài, tức khắc trả lời: "Nguyên gặp đại nạn, lại thoát ra được, cậu bản mệnh có phúc, ở chỗ này thiếu nét, chính là tướng Ngọc TânCách , tiếp nối đường bản mệnh của cậu, vậy mới nói trong hung có phúc".
Trương Tiểu Phàm lúc này trong tâm lại hiện lên hình ảnh củaPhổ Trí, im lặng hồi lâu, cắn chặt răng lại: "Vừa nãy, lão tiên sinh nói tôi sẽ gặp đại nạn, không hiểu họa phúc thế nào, xin được nghe thêm" Lão nhân cười nhẹ, tự nhiên ho lên hai tiếng, đáp lời "Điều này, điều này ...
.
" Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi "Thế nào, lão tiên sinh?" Lão nhân cười cười thốt "Không cần tiểu huynh đệ phải hỏi, lão phu đươngnhiên phải nói, chỉ là ngày xưa đã định, phải có quy củ, xem tướng phảithu tiền, nên ...
" Trương Tiểu Phàm tỉnh ngộ "Lão tiên sinh hãy nói rõ, phải hết bao nhiêu tiền?" Lão nhân mỉm cười nhìn hắn đáp lời: "12 lạng bạc.
" Trương Tiểu Phàm đang định thò tay vào túi, nghe xong, thốt "Đắt quá nhỉ, nhưng tôi chỉ có cả thảy 42 phân bạc thôi" Lão nhân khẽ nhíu mày, tiếp ngay lời "Không sao, không sao, lão phu và tiểu huynh đệ cũng được coi là có duyên, có gì cũng phải tương trợ cho nhauthôi" Trương Tiểu phàm trong lòng cảm kích vạn phần, không kể đến việc sau này không có tiền để dùng, ngay lập tức đưa hết 42 phân bạccho lão nhân.
Lão nhân thu tiền, chỉnh lại sắc mặt, cẩn thận nhìn vào khuôn mặt Tiểu Phàm, nói "Tiểu huynh đệ, ta thấy ấn đường cậu cómầu đen, hắc khí hiển hiện, chắc chắn vận đạo không tốt, tiền đồ sắp tới sẽ gặp khó khăn và nguy hiểm, chẳng thà tự quay về, như vậy mọi hungkiết đều được hoá giải hết.
Trương Tiểu Phàm giật mình hỏi "Phải làm thế ư?" Lão nhân gật đầu: "Không thể khác được.
" Trương Tiểu Phàm suy tư đáp "Nhưng tôi có việc gấp phải đi về hướng đông...
" Lão nhân khuyên nhủ: "Tiểu huynh đệ, có điều gì quan trọng hơn mạng sốngcủa mình, quay về đi thôi" nói xong, hai tay lão chắp lại "Giang hồ gặpgỡ, quả là có duyên, hôm nay chia tay, có ngày gặp lại, chúng ta xa nhau ở đây" Trương Tiểu Phàm nhíu chặt đôi mày, thẫn thờ gật gật đầu, nhìn theo bóng một già một trẻ đi xa dần, đứng đực ở chỗ bao người đang đi lại, dường như mất hêt phương hướng, chẳng biết đi đâu.
Ngaykhi đi khuất sau góc phố, lão nhân và tiểu hài nữ lập tức ẩn thân,ngoảnh đầu lại quan sát chỗ Trương Tiểu Phàm đứng, chỉ thấy chàng traiđó ở giữa dòng người qua lại, nét mặt thẫn thờ, một lúc lâu sau mớichuyển thân mình đi thẳng về phía trước "Ha-ha, thế là có 42 phân bạc vào tay" Lão nhân đột nhiên thay đổi thái độ, thò tay vào túi lấytiền ra cẩn thận ngắm nhìn, miệng không ngớt mỉm cười.
Tiểu hài nữ néttrấn tĩnh, mắt nhìn lão nhân hỏi "Gia gia, người làm sao kiếm tiền đượcvậy?" Lão nhân vẫn mỉm cười, cất tiền đi, ngoảnh nhìn tiểu hàinữ "Tiểu hoàn, ta đúng là không phải sống vô vọng khi có đứa cháu thếnày, chưa đến 10 tuổi, không ngờ có thể đọc được quá khứ của người, chịu khó học hỏi, nhất định sẽ thành một nhân tài kiệt xuất trong giới tướng học của ta".
Tiểu hài nữ được gọi là tiểu hoàn chán nản đáp lời"Những quyển sách thô thiển đó có gì mà khó hiểu, rõ ràng là ông hàngngày chẳng chịu khó nghiên cứu, không ngờ vẫn giảng giải ý nghĩa được" Nguyên là trong hai người này, người thực sự biết được chuyện của Tiểu Phàm là tiểu hài nữ, chỉ trong vài phút đã biết được về tướng mệnh của hắn, rồi nói lại với gia gia của mình.
Lão nhân hiển nhiên rất sủng áitôn nữ, bị cháu gái châm chọc cũng không hề phật ý, cười nói "Cháu không nên khinh thường mấy quyển sách tướng số gia gia đưa cho cháu, "Mệnh lý cửu toán" và "Ngọc trụ tướng học" là từ lão tổ sư thanh vân của chúngta truyền lại, cũng là cháu vốn thông minh, đối với tướng học lại có tài năng thiên phú, nếu là người thường, ha ha chẳng hạn như gia gia, dù có nghiên cứu cả đời cũng không hiểu được!" Tiểu hoàn dẩu môi,ngoảnh đầu thì không còn thấy bóng Tiểu Phàm đâu, quay lại hỏi "Vừa rồiông nói tiền đồ hắn rất khó khăn và nguy hiểm, thế nghĩa là thế nào?" Lão nhân lại cười đáp "Hiển nhiên là ta lừa gạt hắn rồi, thế cháu nhìn tướng mạo hắn thế nào, có thật sự sẽ gặp tai hoạ không?" Tiểu hoàn lắc đầu nói "Cháu chỉ có thể xem tiền vận của người ta, còn về hậu vận chỉ biết sơ sơ một chút thôi, không thể xem rõ được" Lãonhân gật đầu: "Tốt, xem được tiền vận của người ta là nói được những cái đã xẩy ra rồi, không thể nói bừa được, hậu vận là những thứ chưa đếnchưa biết chưa định rõ, là cảnh giới tối cao của môn tướng học chúng ta, đâu có dễ đàng xem được như vậy" Tiểu Hoàn nhún vai, vừa bước đi cùng với gia gia vừa nói: "Tuy nhiên theo con thấy, hắn ta sắc mặt mệnh lí dường như thập phần quỉ dị, đó là kiểu mệnh số vô cùng khó đoán"loạn ma mệnh" mà trong sách tướng có nói đến, tướng này rất hiếm khigặp" "Kệ gã đó đi, tiền đã vào tay rồi, lại đây, gia gia đưa ngươi đi ăn" "Khoan đã, gia gia, người vừa nói về tổ sư Thanh Vân Tử của mình, thường thìgia gia không nói chúng ta với thanh vân môn là đồng tông, tại sao chúng ta không nhận thanh vân môn, với địa vị hiện tại của họ, thêm vào thứbậc của gia gia, chẳng nổi tiếng, oai phong hơn sao, gia gia định liệuthế nào? "Hừ...
", Lão nhân khẽ hoảng sợ, nhìn quanh, thấy khôngai chú ý tới mình, hạ giọng nói nhỏ "Tiểu nha đầu ngươi biết gì, thanhvân môn giờ là một đại phái tu chân vang danh thiên hạ, cái chúng ta cóchỉ là một chút ít ỏi kiến thức tướng học ban đầu của tổ sư từ xa xưa,nay tới nhận đồng tông, chỉ sợ sẽ bị họ coi là mạo nhận lừa đảo để dựadẫm vào thanh vân môn, để 200 năm nữa thì may ra" Lão lại mỉmcười, vẻ mặt trở lại đạo mạo giống như lúc nãy nói chuyện với Tiểu phàm, rất tiên phong đạo cốt: "Ta, Chu nhất tiên há lại là kẻ sống nhờ vàothế lực của người sao" Tiểu hoàn cười nói "Gia gia, không ngờ người cũng có phong thái này, thật sự rất khó...
" "A!" Lời chưa kịp nói hết, thốt nhiên thấy Chu Nhất Tiên mắt sáng lên, bước vộiđuổi theo một một phu nhân khuôn mặt đẫy đà, người đeo đầy trang sứcvàng bạc, nghiêm mặt nói: "Phu nhân, lão thấy sắc diện phu nhân mây đenbao phủ, ấn đường đầy hắc khí, mặt có tử khí, đại sự thật không tốt! Đểlão xem qua bản mệnh cho, phu nhân thấy thế nào?" Tiểu hoànkhông nhịn được bật cười, nhưng nhìn thấy gia gia liên tục kín đáo nháymắt, buộc lòng bước tới, trưng ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, cẩn thậnnhìn vào sắc diện phu nhân giầu có ấy.
* * * Trương TiểuPhàm cứ đi trên đường, vô tình đã đi ra khỏi tiểu trấn, nhưng do mấtthời gian nán lại trò chuyện, vả lại bản thân hắn cũng có tâm sự, giờmới nhận ra rằng chiều đã hoàng hôn.
Tịch dương in lên chân trời một ráng chiều đỏ rực xiên xiên chiếu xuống làm cho bóng hắn đổ dàitrên mặt đất.
Đã đến giờ quây quần ăn tối, mọi người đều đã trở về nhàcủa mình sum họp, bên ngoài tiểu trấn không một bóng người, chỉ có côđộc một mình hắn, vô cùng lẻ loi.
Hắn nhìn vào bóng của chính mình, tự nhiên trong lòng thấy thật chán nản.
Kể từ khi nghe Vạn nhân vãng nói các phái chánh đạo tụ họp tại núi lưu baphía đông hải, chắc chắn sư phụ Điền bất dịch sẽ có ở đó, hắn lại rấtmuốn gặp lại mọi người, không ngờ hôm nay gặp một "lão thần tiên",khuyên rằng hắn không nên đi mà nên trở về núi thanh vân, nhưng vạn nhất mà quay trở lại đó, mọi người lại đi rồi thì biết làm thế nào?" Từ khi hắn thoát khỏi nguy hiểm ở Tử linh uyên, thâm tâm muốn sớm được gặp sư phụ, sư nương, báo tin rằng mình vẫn bình an, chẳng qua mấy ngày nay lòng đầy tâm sự, thành ra chậm trễ.
Nhưng bây giờ đột nhiên hắn phảiquay về, vì vậy trong chốc lát chẳng thể quyết ngay được.
Tronglúc còn do dự chưa quyết, tự nhiên hắn nghe thấy âm thanh của một ngườibước tới, quay đầu lại nhìn, hoá ra là gã Thạch đầu to lớn lúc nãy đangmột mình hăm hở đi ra khỏi tiểu trấn.
Chỉ thấy gã đã bước đếngần, nhìn thấy Trương Tiểu Phàm, cũng không thèm để ý, ngoảnh về phíamặt trời lặn đằng tây, tự nói một mình: "Mặt trời đang ở phía tây,trưởng trấn nói rằng hắc thạch động ở phía bắc trấn 10 dặm, chính làhướng này rồi", nhìn lại phương hướng lần nữa, xem bộ dạng hắn dường như muốn bỏ đi.
Trương Tiểu Phàm nghe vậy tự nhiên trong tâm khẽđộng, cất giọng hỏi "Thạch đầu...
.
tráng sĩ, tráng sĩ phải đi đến hắcthạch động hay sao?" Thạch đầu ngạc nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Trương Tiểu phàm đáp "đúng vậy, các hạ là ai?" Trương Tiểu Phàm trong đầu suy tính: Do ta không thể đi về phía đông, chi bằng đi cùng với người này trừ yêu quái, rồi sẽ gặp sư phụ sau, đó cũng làlàm được một việc tốt, sau này có thể thuật lại với sư phụ.
Ý đã quyết, Tiểu phàm cười đáp: "Tại hạ cũng là người tu đạo, ban sáng tạiTiểu Trì Trấn đã chứng kiến mọi việc, vốn dĩ cũng muốn cùng tráng sĩ trừ hại cho dân, nhưng do có việc nên bị chậm trễ, giờ mọi việc đã ổn,không hiểu đạo huynh có thể cho đi cùng được chăng?" Thạch đầu mở to mắt nhìn Trương Tiểu Phàm: "Đây chẳng phải chuyện đùa, việc đó rấtlà nguy hiểm, ta thấy tuổi của các hạ cũng không phải nhiều, không hiểucác hạ thuộc môn phái nào?" Trương tiểu phàm gật gật đầu ngạcnhiên, nhìn thấy Thạch đầu tuổi cũng không nhiều lắm, bộ dạng bẩm sinhtrung thực, thật thà, nghe thấy hỏi vậy chẳng nghĩ ngợi gì liền lập tứcmỉm cười: "Tiểu đệ là môn hạ tại thanh vân môn, đại trúc phong, sư phụlà Điền bất dịch, đạo hạnh còn kém cỏi, dám mong thạch huynh chiếu cốcho" Thạch đầu giật mình, mở to mắt ngạc nhiên thốt: "Gì cơ, các hạ đúng là môn hạ của thanh vân?" Trương Tiểu Phàm gật đầu: "đúng vậy" Trong mắt Thạch đầu ánh lên nét coi trọng: "Thất kính, thất kính, Thanh vânmôn hiện giờ là đại phái đứng đầu chính đạo, vẫn thường được nghe rằngđạo pháp thanh vân vô cùng thần diệu, mọi người rất chi ngưỡng mộ, chẳng may mạo phạm, xin thứ lỗi cho.
" Trương Tiểu Phàm hơi đờ ra,trong tâm vô cùng cao hứng, không ngờ sư môn lại có danh tiếng lớn nhưvậy ở bên ngoài, lập tức mỉm cười đáp "Thạch huynh quá lời, vậy hãy cùng đi với nhau, tiêu diệt yêu quái vì dân trừ hại" Thạch đầu cười ha hả đáp "Được chứ" ...
...
Hắc thạch động nằm ở giữa rừng phía bắc tiểu trấn 10 dặm, trên đường đi.
Trương tiểu phàm và Thạch đầu hỏi han tên họ của nhau, rồi cùng đàm đạo.
Tiểu phàm tính tình chất phác, thạch đầu thân thể cao lớn, cũng là mộtngười tính nết đơn giản, hai người nói chuyện rất hợp, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.
Lúc này trời cũng đã dần tối dần, ánh nắngtàn dần, yếu ớt soi trên mặt đất.
Trương tiểu phàm nhìn về phía trướcthấy cây cối dần rậm rạp, trong tâm đoán rằng sắp gần đến rừng, mở miệng thốt: "Thạch đại ca.
" Thạch đầu đứng ngay gần hắn hỏi "Gì vậy?" Trương tiểu phàm đáp: "Tiểu đệ ban ngày chứng kiến đại ca thi triển pháp bảokim sắc lang nha bổng , khí độ nghiêm trang, ra pháp quyết tựa như củaphật pháp, tuy nhiên tiểu đệ không nghe thấy rằng phật gia có một phápkhí là lang nha bổng, nhưng cảm thấy nó giống như bảo vật nơi Phật môn,không biết có đúng hay không?" Thạch đầu trong mắt ánh lên nétbội phục nói: "Tiểu phàm, đệ thật sự xứng đáng là môn hạ thanh vân, đệtử đại phái, quả thật kiết thức rất sâu rộng.
" Trương Tiểu Phàm nghe vậy đỏ cả mặt lên.
Thạch đầu nói tiếp, "Kim cương môn ta người rất ít ỏi, mấy thế hệ đều chỉtruyền cho một người, sư phụ ta năm đó gặp ta ở một làng nhỏ hẻo lánh,nói rằng ta bản chất chất phác, cương mãnh hồn hậu, chính là nhân tài để tu luyện đạo pháp của kim cương môn, do đó đã độ ta vào con đường tuluyện.
Lão nhân gia có nói, kim cương môn ban đầu, đích xác là một chiphái của phật môn, nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, chẳng ai còn nhớ được, vả lại pháp quyết truyền qua nhiều thế hệ, giờ đã trở nên hoàntoàn khác biệt, so sánh với phật môn tu chân chính tông ngày nay làThiên Âm Tự quả thật rất khó.
" Nói tới đây, Thạch đầu liền cúiđầu xuống, khuôn mặt chất phác mỉm cười nói: "Chỉ là sư phụ của tathường dậy rằng, mặc dù đạo hạnh của chúng ta không cao, nhưng luôn phải tuân theo giới điều của phật môn, là người tu đạo, tự nhiên phải tạođức cho dân, gặp yêu nghiệt hoành hành, chắc chắn phải tiêu diệt.
" Trương tiểu phàm trong tâm bội phục đáp "Sư phụ đại ca dậy chí phải" Thạch đầu gật đầu: "Sư phụ ta đúng là người thuộc chánh đạo" Trương Tiểu Phàm mỉm cười không nói, tự nhiên trong tâm chợt động, chẳng hiểusao lại nhớ lại câu chuyện nói với Vạn Nhân Vãng hôm đó, thầm nghĩ: nếusư phụ Thạch huynh biết được rằng ta đang sử dụng pháp bảo tà hung cùngcực, không hiểu có cho phép đồ đệ của mình đi cùng với ta không? Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, các vị trưởng lão thủ toạ thanh vân môn ghét cay ghét đắng pháp bảo hung tà! Giờ ta có thể sử dụng pháp bảo này không? Hay là ta đã bước chân vào ma đạo rồi...
Trương Tiểu Phàm trầm ngâm suy nghĩ, Thạch đầu tưởng hắn muốn đến hắc thạch động thật nhanh, cũngkhông để ý nữa, giới bị toàn thân, chuẩn bị đại chiến với yêu nghiệt Trời cuối cùng đã tối.
Khi ngôi sao đầu tiên mọc lên ở trên đầu, hai ngườiđã đến bìa ngoài khu rừng.
Thạch đầu hít thở thật sâu, rồi nói vớiTrương Tiểu Phàm: "Như Trưởng trấn nói lại, hắc thạch động ở giữa khurừng này, trong đó có rất nhiều đá đen, khi xưa người trong trấn vẫn đến đó lấy đá về để làm đường, giờ tự nhiên không dám đến nữa, nghe nóirằng động này sâu khó lường, chúng ta phải rất cẩn thận" TrươngTiểu Phàm gật đầu, nghĩ bụng: có sâu cũng chẳng thể sâu hơn Tử Linh Uyên dưới Vạn Bức Cổ Quật ở Không Tang Sơn được.
Hai người chỉnh đốn lạihành trang, chuẩn bị bước chân vào vùng đất nguy hiểm, đột nhiên ởkhoảng cách 10 trượng, truyền lại một âm thanh sợ hãi "Ôi" Hai người cùng nhìn quanh, Trương tiểu phàm chợt giật mình, nhìn thấy từbên phải có hai người đang chạy tới, một già một trẻ, chính là lão nhânvà tiểu hài nữ ban ngày đã xem tướng cho hắn.
Chỉ thấy tiểu hài nữ mặtmũi bình thường, còn lão nhân thì tái mét mặt thở hổn hển, chẳng cònthấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt ở đâu? Trương Tiểu Phàm bước tới trước mặt bọn họ hỏi "Hai vị, có chuyện gì vậy?" Lão nhân là Chu nhất tiên đang lo lắng, tự nhiên thấy có người tới gần, vôcùng hoảng sợ, định thần nhìn lên, hoá ra là tên ngốc ban nãy, ngoảnhđầu ra sau thấy mọi thứ im ắng, không có bóng ai, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, dừng chân nhìn tiểu hài nữ "Tiểu hoàn, đừng chạy nữa, có lẽbọn chúng không đuổi theo nữa rồi".
Tiểu hoàn há to miệng thở,trên tay vẫn đang giữ chặt 1 bình kẹo, có vẻ như cô bé rất thích ăn kẹo, nghe thấy lời Chu Nhất Tiên, cuối cùng giờ cũng đã dừng lại, thở dồndập, hổn hển.
Thạch đầu cũng đã bước tới, đứng cạnh Tiểu phàm,nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của hai người một già một trẻ, ngạc nhiên hỏi "có chuyện gì thế?" Trương Tiểu Phàm cũng đang định hỏi han,nhưng chưa kịp mở mồm thì đã nghe thấy Tiểu hoàn ngoác miệng oán thán:"Tất cả đều tại gia gia, đã lừa được mụ béo ấy còn chưa thấy đủ, lại còn cố xem cho nữ nhân trẻ tuổi ấy, cháu đã sớm biết, cô ta tinh tế vôcùng, làm sao chúng ta lừa được chứ?" Chu Nhất Tiên cũng bực tứcnói "Sao người không nói sớm, làm hại ta bị con bé ấy đánh cho mộtchưởng, đến giờ vẫn còn đau, chẳng thà ta biết đến kỳ thuật của tổ sưthì giờ đã không bị thế này...
" Lời nói chưa hết, tự nhiên nghe thấy trong bầu trời ban đêm, truyền đến một tiếng gọi: "Lão lừa lọc kia, lão chạy đi đâu!" Mọi người kinh ngạc, chỉ thấy từ trên không trung có một luồng sáng trắngnhanh như điện lao tới hướng thẳng về phía Chu Nhất Tiên.
Chu nhất tiênvốn không phải là người tu luyện đạo pháp, lại đang lúc không phòng bịgì, mặc dù có một chút bàng môn tả đạo thì cũng không kịp thi triểnđược, mắt nhìn thấy rõ ràng là mình sẽ luồng sáng đánh trúng.
Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh nhìn thấy, dù sao hai bên cũng đã biết nhau nênkhông thể không cứu, tình thế lúc này lại rất khẩn trương, mặc dù quacâu chuyện ban nãy, lờ mờ cảm thấy bản thân cũng bị hai người họ lừa,nhưng lúc này chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, lập tức xuất thủ,thiêu hoả côn vọt lên cao nhanh như điện ngăn cản luồng sáng trắng.
Chỉ thấy ầm lên một tiếng âm thanh vang động, luồng sáng trắng bị đánh bậttrở lại, từ trên không trung truyền lại một giọng nữ kêu lên kinh ngạc,khi luồng sáng tắt đi, trước mặt mọi người hiện ra một người con gái.
Kế đó, Trương Tiểu Phàm ngây người ra, mắt nhìn thấy cô gái toàn thân mặcáo mầu xanh, Eo lưng đeo chiếc chuông nhỏ màu vàng xinh xinh, đang ngânlên trong trẻo, tay cô gái thì cầm một đoá hoa sắc trắng, long lanh nhưngọc.
Lúc này đang nở một nụ cười trên môi, không thèm lý gì đến lão già Chu nhất tiên, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn vào Tiểu phàm, mỉm cườinói nhẹ: "Trương tiểu phàm, thật là trùng hợp" Đây không phải chính là tiểu nữ ma giáo Bích dao thì là ai chứ?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!