Tru Tiên

Chương 170: Quyết Chiến

30-08-2024


Trước Sau

Nhìn lại đại yêu vật vừa được sinh ra, hình dáng dường như có vài phầnlang độc, nửa thân màu trắng, nửa thân thì tuyệt nhiên là màu đen, xemra có phần cổ quái, mà nhìn kỹ lại có vẻ hoạt kê.
Như thấy được mấy tênchính đạo đệ tử đang nhìn nó mà cười, con quái vật to lớn khủng khiếp ấy từ từ ngước đầu lên, đột nhiên gầm lên một tiếng cuồng nộ, cái miệng to lớn há rộng, một luồng khí đen như gió lớn từ bên trong phun ra, hướngvề ba người bọn Đạo Huyền chân nhân lao đến.
Đạo Huyền chân nhân dù sao cũng là đệ nhất thần nhân đương đại, luồng khí ấy tựnhiên không thể làm khó gì được, chỉ thấy thân ảnh vụt cao lên mấytrượng đồng thời xung quanh người phát ra ba sắc hào quang thanh, kim,hồng hộ thân.
Có điều luồng hắc khí đó trên Vân Hải này, lẫn trong giómây, cứ không ngừng ngưng kết lại không tan, từ rất xa cũng có thể ngửithấy những mùi hôi thối, hiển nhiên là cực độc vô bì.
Cùng lúc ấy, đứng trên đầu con quái vật, Thú Thần sắc diện vô cảm, song thủtừ từ chuyển động, tư thế quỷ dị, động tác quỷ quái, dường như là nhữngđộng tác của tiên nhân khi cúng bái trời đất từ thời thượng cổ xa xưa.
Tuỳ vào từng động tác mà dường như một luồng khí lực kỳ quái vô hìnhcuồn cuộn bay tới, hắc vân lại một lần nữa hội tụ, tối đen như mực,những tia sét chằng chịt trong đám hắc vân, những tia sáng le lói chiếusáng tầng tần lớp lớp đám mây đen quỷ dị.
Đám ngườidưới đất như bị hút hồn, ngạc nhiên không biết đây là loại yêu thuật gì, chỉ là từ khi Thú Thần xuất hiện, tất cả những vu thuật quái dị này đều mang đến những kiếp hoạ to lớn, chấn động nhân tâm, trong lòng mọingười đột nhiên nảy sinh nỗi sợ hãi.
Trên không trung, Đạo Huyền chân nhân nheo mày lại, đột nhiên giơ tay ra lệnh cho tất cả trưởng lão lùi lại.
Đám hắc vân càng lúc càng xà thấp xuống, tất thảy chúng nhân chính đạo kinh ngạc kêu lên, đám hắc vân từ cửu thiên cao vời vợi ấy cuối cùng xàxuống đến phàm thế nhân gian, bao trùm lấy Thú Thần và ác linh bạch cốtkhổng lồ.
Hắc vân mặc dù chỉ bao trùm lấy một phạm vivài chục trượng, nhưng cũng khiến cho đám người chính đạo phải lùi vềsau.
Phần lớn đám quái vật trên Vân Hải cũng bị đám mây ấy bao trùm lấy.
Đạo Huyền chân nhân từ từ hạ xuống, đứng cách đám hắc vân độ mươitrượng, sắc mặt cực kỳ trầm trọng, chằm chằm nhìn vào đám mây đang cuồncuộn.
Giờ khắc này, trên Vân Hải dường như tất cả đềunhư nín thở, chỉ là, sự yên tĩnh này cuối cùng cũng không thể duy trìquá lâu.
Đám hắc vân càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, đến ngay cảnhững kẻ đứng xa nhất, thời khắc này cũng có thể cảm giác thấy bên trong đó có một luồng yêu lực mạnh mẽ đang cuồn cuộn trào ra.
Cuối cùng, đám khí đen to lớn đó cũng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ hướng về phía Đạo Huyền chân nhân.
Không một chút ánh sáng, dường như là sự hắc ám vĩnh hằng, lỗ hổng đen ngòmlạnh lùng hướng về phía trước, vân khí xung quanh đột nhiên như bị hútvào, miệng lỗ đen càng lúc càng lớn, từ một tấc hoá thành một thước, từmột thước lại biến thành một trượng, chỉ trong một thời gian ngắn, bêntrong lỗ đen, một diện mục ác thú dữ tợn, vô cùng khủng khiếp thấpthoáng trước mặt ba vị thủ lĩnh chính đạo.
Tận sâu trong đó, một tiếng gầm thét kinh hồn đột nhiên phát ra! Lập tức, toàn bộ Thông Thiên Phong như bị chấn động, thân ảnh khủng bố đóhoá thành huyết sắc, từ trong lỗ đen thăm thẳm vọt ra bổ thẳng vào bangười bọn Đạo Huyền chân nhân.
Tất cả mọi người cùng thất kinh! Thú Thần đứng trên đỉnh của đám mây, ngẩng mặt hú dài, y phục phần phật bay trong cuồng phong, đám quái vật phía dưới cũng gầm lên, thanh thế cựclớn, như ngọn đại sơn đè lên đám người chính đạo.
Cóđiều, công phu này trong con mắt của Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằngthượng nhân và Vân Dịch Lam, ba người đệ nhất đẳng cao nhân tu đạo vốndĩ đã nhìn thấy sự đáng sợ dữ tợn toát ra từ dục huyết toàn thân của Thú Thần, thế nhưng điều đáng sợ hơn cả đó chíng là yêu lực cao cường củahắn, Thần Hoả Chi Diễm của Vân Dịch Lam vừa rồi vốn dĩ đã khiến hắn bịthương, vậy mà giờ đây đã vô tông vô tích.
Giờ phút này, mây đen tảnmác, ẩn ẩn hiện hiện có thể nhìn thấy đám yêu vật đằng sau, giữa làn mây đen, đống hài cốt yêu thú chất chồng như toà núi phủ phục dưới đất nhưlá khô.
Lúc này, thân hình to lớn đó giơ nanh múavuốt, che kín cả bầu trời, âm ảnh trong chớp mắt bao trùm lên đầu ba vịcao nhân, Đạo Huyền chân nhân sắc mặt đanh lại, đang lúc định nghênh đỡthì đột nhiên Phổ Hoằng thượng nhân kêu lên: "Nhị vị đạo huynh, xin lùivề sau".
Nói rồi, thân hình Phổ Hoằng thượng nhân dịch về phía trước hai bộ, đối mặt với bóng âm ảnh to lớn vô bì trên đầu.
Từ xa nhìn tới, Phổ Hoằng thượng nhân nhỏ như một con kiến trong sóngnước.
Một luồng đạo quang màu vàng đột nhiên từ tay thượng nhân phát ra, chẳng khác nào ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây đen.
Trên sắc mặt của vị cao tăng đắc đạo ẩn hiện sự bi thương, song thủ bắtquyết, luồng kim quang từ tay thượng nhân từ từ biến lớn, chớp mắt bắnra ngàn vạn đạo kim quang vào đám mây.
Giữa luồng kim quang, một phápbảo hình tròn như vòng kim luân từ từ dâng khởi, kim quang sáng lạn, ánh vàng kim loại hoà hợp, đường kính một thước trải đều, ngoài rìa lànhững kim thân pháp tướng của vị La Hán, vây quanh chân thân pháp tướngcủa Phật Tổ đang chắp tay, từ bi phổ độ chúng sinh.
Từ xa, vô số chúng nhân dường như cùng một lúc ngạc nhiên thốt lên: "Đại Bi Kim Luân...
!".
Dưới pháp bảo Phật môn, kim quang dường như chói sáng vô bì, với pháp lựccủa Phổ Hoằng thượng nhân, đạo kim quang này chói lọi hơn tất thảy kimquang mà chúng đệ tử phát ra.
Mà dưới ánh kim quang, vô số chân ngônphật tự lúc ẩn lúc hiện càng tôn thêm vẻ trang nghiêm từ bi, không gianthuần khiết tẩy sạch mùi ô uế mà đám xú khí phát ra.
Chỉ là, mặc dù đối mặt với pháp bảo Phật môn bất thế, nhưng từ sâu thẳmtrong đám mây đen, yêu khí vẫn bừng bừng tuôn trào, ngập tràn sát khícủa ác linh quái thú, Thú Thần vẫn đứng yên không một chút e dè, bấtchợt từ trên cao bổ xuống, lao thẳng vào đạo kim quang.
Dường như ngoài mọi sự dự liệu, sau cú va chạm giữa cực đại âm khí và đạo kim quang huy hoàng vô bì, tuyệt nhiên không một chút âm thanh, không mộtcảnh tượng kinh thiên động địa, luồng kim quang từ từ chuyển động, từbốn phương tám hướng bao vây lại, mà đám hắc khí vốn dĩ tràn ngập trờiđất cũng dần dần thu nhỏ lại.
Sau cùng bị lại, mười phần không được mộthai.
Hắc khí dường như càng bị thu nhỏ thì xú khí càng thêm nồng nặc, ẩn hiện trong đó những tiếng gầm thét của thú dữ, hoáthành một mũi tên vọt thẳng lên trời phá tan vô số bình phong kim quangbắn thẳng tới trước mặt Phổ Hoằng thượng nhân.
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); Lãnhkhí thâm thâm, diện mạo hung ác trước mặt dường như ẩn hiện bên trongnơi tận cùng của hắc ám.
Phổ Hoằng thượng nhân nhắm chặt mắt, hai taybắt quyết, miệng lầm rầm niệm Phật chú, nhẹ mà nhanh, như lời ca màkhông phải là lời ca, như lời nói mà không phải là lời nói.
Đại Bi KimLuân đang chuyển động dần dần tản phát thành vô số Đại Bi Kim Luân, từtrên đầu rớt xuống, hoá thành chân thân Phật Tổ cùng pháp tướng chư vịLa Hán chặn trước mặt Phổ Hoằng thượng nhân, cùng đối mặt với luồng bạoxú yêu khí.
Trong luồng chân thân kim quang, thoángthấy sắc mặt vừa bi thương vừa giận dữ, bi thương vì thương hại thiên hạ vạn vật, giận dữ cho sự tàn bạo của đồ ma hung lãng, ai biết được, đâumới là chân diện của Phật Tổ.
Tiếng niệm kinh trầm trầm, từ nhỏ hoá lớn, chớp mắt đã tràn ngập thiên địa! Kim quang huy hoàng bắn ra, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó, như những ngọn lửa Phật pháp đầy trời thiêu đốt tất cả, từ giữa không trung một vòng tròn kim sắc cực lớn hiện ra.
Trên Vân Hải, chúng nhân khôngkhỏi kinh ngạc, ngưỡng mộ pháp lực vô bì của phật pháp khi được chiêmngưỡng cảnh tượng hùng vĩ đó.
Đột nhiên chúng nhânmiệng há hốc, trợn mắt lên kinh ngạc, bởi đám hắc khí kỳ quái dưới sựkhống chế của pháp lực vô biên của nhà phật mà vẫn như một cây hắc trâmchọc thủng ánh sáng huy hoàng cường liệt của ngàn vạn đạo kim sắc quangmang.
Sắc diện bi thương của chân diện phật tổ, đột nhiên bị xérách bởi một luồng hắc khí, dường như đồng thời những tiếng tụng kinhcũng ngừng bặt, sự huyên náo trên không trung cũng yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đều chăm chú nhìn vào hai thân ảnh trên cao.
Sắc mặt Phổ Hoằng thượng nhân hiện rõ nét khổ sở, mà đám hắc khí cũng nhanh chóng hoá lớn, dần dần hiện ra thân ảnh của Thú Thần.
Đám hắc khí càng ngày càng dữ dội, chúng nhân chính đạo thất sắc, từ xanhìn lại, khuôn mặt Thú Thần vẫn vô cảm, hai con mắt vẫn lạnh lùng.
Phía trên kim luân, chân diện của Phật Tổ bắt đầu xuất hiện những vệt hắckhí kỳ quái, càng lúc càng rõ ràng, nét mặt vốn dĩ hoà bình, bi thươnggiờ đây đầy vẻ xú khí, càng lúc càng hung tợn.
PhổHoằng thượng nhân sắc mặt đại biến, lầm rầm niệm chú, tăng bào tự nhiênphồng lên, thân hình chuyển động.
Dường như bị kích động, kim quang đầytrời đột nhiên hồi chuyển, nhanh chóng kết thành quả cầu kim sắc phíatrước mặt Phổ Hoằng thượng nhân, to bằng nắm tay, nóng bỏng như mặttrời, từ xa cũng có thể cảm thấy uy lực kinh người của Phật pháp.
Trên không trung, lại nổi lên những tiếng tụng kinh trang nghiêm.
Khối cầu kim sắc từ từ bay về phía trước dưới sự dẫn động của Phật gia pháplực, khiến cho đám hắc khí dần dần tan biết, bắt đầu lấy lại thế cânbằng.
Thú Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt chợt biến.
Chỉ thấy khối cầu hoà nhập với Đại Bi Kim Luân, thời khắc đó, kim quang loé sáng của pháp bảo Đại Bi Kim Luân đột nhiên chói loà, như một đạo báquang cuối cùng cũng phát ra, như hoả sơn nhiều năm yên ắng đột nhiênphun trào, kèm theo vô số chân ngôn Phật pháp, theo đó phóng ra.
Sát na đó, cả bầu trời biến thành một vùng biển kim sắc, kim quang mãnthiên, lấn áp tất cả màu sắc khác.
Dường như trong hào quang huy hoàngcực đỉnh đó, không một yêu ma nào có thể tồn tại.
Ngoại trừ, một ngòn tay ẩn hiện trong đó! Bên trong sâu thẳm của kim quang, dường như vẫn tồn tại một sợi hắc khí,nhỏ bé như một làn khói mong manh, từ từ bay lên, lúc ẩn lúc hiện, nhènhẹ bay tới điểm lên giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt đầy vẻ hiềnhoà từ bi của Phật Tổ.
Điểm đó,như sợi chỉ trên mặtbiển, so với phật quang mãn thiên, dường như không ảnh hưởng gì.
Thếnhưng sắc mặt Phổ Hoằng thượng nhân lại sạm đi, thống khổ vô cùng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đột nhiên thiên địa như daođộng, Phật quang rối ren, Phổ Hoằng thượng nhân thổ ra một bụm máu tươiướt đẫm cả pháp bảo Kim Luân trước mặt.
Cuồng phongnổi lên, phá tan sự yên tĩnh của trời đất, ánh kim quang cũng dần dầntiêu tán.
Phổ Hoằng thượng nhân hai môi run run, thân hình dường nhưcũng không vững, lùi lại một bước, Pháp Tướng ở phía dưới thấy sự khônghay vội bay vọt lên, đỡ lấy người thượng nhân.
PhổHoằng thượng nhân nhè nhẹ cười khổ, hướng về phía hư không, chắp taynói: "Thí chủ pháp lực cao cường, bình sinh lão nạp chưa từng thấy, bộiphục bội phục".
Vô số chính đạo đệ tử trên đỉnh Thông Thiên Phong không khỏi huyên náo một phen.
Trên không trung, kim quang dần tiêu tán, hắc khí trùng sinh, như từ hưkhông tuôn trào, một tiếng gầm lớn, con ác linh yêu thú to lớn đột nhiên hiện thân, thật không biết một thân hình to lớn như vậy, trong trận đấu pháp kịch liệt vừa rồi, tại sao không nhìn thấy bóng dáng nó, mà giờđây lại đột nhiên xuất hiện.
Trên đầu nó, nhân vật màkhiến cho người trong khắp chính đạo không thể không kinh ngạc sắc mặtcàng lúc càng trắng dã, lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng đó phảngphất xuất hiện vẻ mệt mỏi, chỉ có ánh mắt hắn, vẫn lạnh lùng như thường.
Có điều khi nhìn về phía Phổ Hoằng thượng nhân, trong đôi mắt có chútdao động, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trung thổ tu chân chi thuật, quả nhiên có chỗ bất phàm".
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); Phổ Hoằng thượng nhân nhè nhẹ lắc đầu, định khuyên nhủ một vài câu, thế nhưng nhìn diện mạo đốiphương, biết rằng có nói cũng vô dụng, liền dựa vào người Pháp Tướng,lùi lại.
Trong ba vị thủ lĩnh chính đạo, thì đã có hai vị bị yêu nhân lai lịch thần bí kỳ quái đả thương, nhất thời mọi ngườitrên Thông Thiên Phong mặt ai nấy đều biến sắc.
Ngàn vạn con thú thìcùng nhau gầm rú lên ra chiều vui mừng.
Đúng lúc đó,một tiếng gầm phát ra từ phía sau đám người.
Bên trong Hàn Băng Đàm dưới Ngọc Thanh Điện, đột nhiên xuất hiện một cột nước xoáy, thuỷ thế cựcmạnh, càng lúc càng xoay nhanh, như rồng gầm hổ gào, át hết cả âm thanhgầm rú của đám quái thú.
Chỉ thấy bên trong Hàn BăngĐàm, một cột nước khổng lồ nhắm không trung mà bắn lên, cao đến mườitrượng, phía trên cột nước đó, thần thú trấn sơn của Thanh Vân Sơn ThuỷKỳ Lân xuất hiện.
Đám Thanh Vân đệ tử trên Thông Thiên Phong trước thì kinh ngạc, sau thì reo hò vui mừng, tinh thần phấnchấn.
Hình ảnh Thuỷ Kỳ Lân trong mắt mọi người đang ngẩng đầu hướng lêntrời xang gầm lên một tiếng, vẫy vẫy đuôi, bay khỏi trụ nước, nhẹ nhàngđáp lên một đám mây.
Trụ nước không còn ai khống chế, đổ ập xuống như một trận mưa, đám đệ tử chính đạo ở gần tránh không kịp, toàn thân ướt sũng.
Thế nhưng trong thời khắc này, mọi người như chẳng thèm để ý đến điều đó,tất cả đều hướng mắt nhìn lên trời xanh.
Thuỷ Kỳ Lân nộ mục long lanh,gầm thét không dứt.
Trên không, một thân ảnh mặc áo bào màu lục, từ từhạ xuống bên cạnh Thuỷ Kỳ Lân, đứng đối diện trước mặt Thú Thần.
Đạo Huyền chân nhân! Khuôn mặt lạnh lùng của Thú Thần vẫn không thay đổi, ánh mắt hết nhìn ĐạoHuyền chân nhân rồi lại đến Thuỷ Kỳ Lân đang gầm thét, mà Thuỷ Kỳ Lânđối với tên yêu quái này, hiển nhiên là không có một chút hảo cảm nào,dáng vẻ như càng hung ác, nhe răng gầm thét liên hồi.
Trong tiếng gầm thét, Thuỷ Kỳ Lân ngẩng đầu, phát ra một đạo thanh quang, từtrong miệng thổ ra một thanh trường kiếm, thoạt nhìn thì tưởng là bằngđá mà không phải, từ từ bay lên không trung, Đạo Huyền chân nhân giơ tay phải ra bắt lấy thanh kiếm.
Thời khắc đó, đột nhiêntoàn bộ Thanh Vân Sơn yên tĩnh lạ thường, một lúc sau cả bầu trời như bị chấn động bởi tiếng gầm thét của Thuỷ Kỳ Lân và tiếng hò reo khản giọng như triều dâng nước lũ của chúng nhân.
Tru Tiên Cổ Kiếm! Bất khả nhất thế trong truyền thuyết, Tru Tiên Cổ Kiếm không gì chống đỡnổi, tiên khí vô thượng trừ yêu diệt ma của chính đạo, sau mười năm,cuối cùng lại xuất hiện.
Một ánh sáng từ thanh cổ kiếm trong truyền thuyết phát ra, như dòng nước ôn hoà nhè nhẹ trôi, chiếurọi người Đạo Huyền chân nhân.
Chúng nhân phía dưới vẫn reo hò, ĐạoHuyền chân nhân tay nắm chặt chuôi kiếm, thân hình không hiểu vì sao đột nhiên chấn động, sau đó, ông dùng lực kiềm chế, vẫn nắm chặt lấy TruTiên kiếm.
"Thần kiếm trời ban, tru sát tà ma!".
Đạo Huyền chân nhân diện mục như thường, thần sắc hoà bình, tay giơ thanhkiếm, chỉ thẳng vào Thần Thú, trong con mắt của mọi người, lão giống như một tiên nhân không thể khinh mạn.
Thú Thần hai mắtchăm chú, nhìn chằm chằm vào Đạo Huyền chân nhân, đột nhiên trên nét mặt lạnh lùng của y chợt có biến hoá, y lắc lắc đầu mà cười lớn, tiếng cười như chế nhạo thiên địa, lấn át mọi âm thanh, trong đó dường như pha lẫn mấy tiếng ho.
"Hảo kiếm, hảo kiếm!" Thú Thần vỗ tay,liền sau đó, trong giọng nói như thêm mấy phần châm biếm: "Thanh kiếmnày hung lệ vô thượng, đến ta cũng còn kém mấy phần, vậy mà không ngờlại xuất hiện trong tay người này, thật là...
ha ha ha...
".
Hắn không nói tiếp, mà dường như trông thấy một chuyện nực cười nhất thếgian, không ngừng cười lớn, khiến cho mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Mắt nhìn thân ảnh điên cuồng ấy, Đạo Huyền chân nhân diện mạo không đổi,cũng không nói nửa lời, chỉ chầm chậm hít sâu, đôi mắt lim dim từ từ mởto, bắn ra những tia nhìn sắc lạnh.
Thuỷ Kỳ Lân gầm thét vang trời! Tiếng cười của Thú Thần đột nhiên ngừng bặt, săc mặt lộ vẻ cẩn trọng, nhìn thẳng vào đối phương.
Phía dưới, chúng nhân dường như nín thở, ai cũng biết rằng trận đấu pháp giữa hai người này là trận quyết chiến cuối cùng.
Kết quả tối hậu của trường hạo kiếp này, cuối cùng cũng đã tới!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!