Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong. Ngoài điện NgọcThanh, tầng tầng lớp lớp người đứng thành hàng ngũ. Nhìn kỹ, họ đều làngười chính đạo, bao gồm cả Thanh Vân Môn chưởng môn Đạo Huyền chân nhân cùng Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dịch Lam. Phía sau hai ngườI đó đều làdanh sĩ cao nhân khác của hai phái Thanh Vân và Phần Hương, cũg tụ tậptạI đây. Nhìn vào trận thế, tựa hồ như chuẩn bị nghênh đón một nhân vậtnào đó. Không biết là người nào mà có mặt mũi dữ vậy? Các môn phái nhỏ không kể, thời khắc đó, các nhân vật trọng yếu của ThanhVân Môn cùng Phần Hương Cốc đại đa số đều đã tụ họp lạI. Bên Phần HươngCốc là Thượng Quan Sách, Lữ Thuận, đạI đệ tử đờI thứ hai là Lý Tuân, Yến Hồng đứng phía sau cốc chủ Vân Dịch Lam. Kỳ trung, Lý Tuân mặt vô biểucảm, nhưng sắc khí có vẻ khó coi, không những vậy bốn bề xung quanh vang lên những tiếng thì thầm to nhỏ, những ánh mắt cứ liếc qua gã, càng làm cho sắc mặt họ Lý thêm khó coi. Về phía Thanh VânMôn, bọn Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, Thuỷ Nguyệt đại sư, Tề Hạo,thủ toạ các mạch đều có mặt tại hiện trường, bao gồm cả bọn đệ tử TiêuDật Tài cũng đứng sau lưng Đạo Huyền chân nhân. Chỉ là trong số đó, xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn trong những năm gần đây, nhân vật được kínhtrọng nhất, Lục Tuyết Kỳ, lạI không thấy bóng dáng đâu hết. Ngoài ra,Lâm Kinh Vũ cũng không có mặt, không hiểu có phảI còn ở trong Tổ Sư TừĐường hay không. Trời trong sáng, không trung vạn dặmkhông mây, gió núi không mạnh, thổi đều đều không ngừng làm cho ai aicũng có cảm giác thư thái. Nếu không phảI trong phàm trần tục thế có quá nhiều ân oán cừu sát, rắm rốI không ngừng, thì đây đích thị là tiêncảnh giữa nhân gian. Trong số đám đông đằng sau, nhiều người bàn tán thì thầm, ẩn ước nghe thấy đại bộ phận đều đang nhắc tớItrường hạo kiếp lớn nhất của nhân gian này. Những câu nói đó lọt vào tai Thanh Vân chưởng môn Đạo Huyền chân nhân, sắc mặt ngưng trọng, khôngnhẫn nhịn được khẽ thở dài. Thanh âm của ông ta khônglớn, nhiều người xung quanh không chú ý, Phần Hương cốc chủ Vân Dịch Lam đứng đằng trước lại nghe được, quay đầu nhìn về phía Đạo Huyền chânnhân, thấp giọng nói: "Đạo Huyền huynh cớ gì lạI thở dài?" Đạo Huyền gắng gượng nở một nụ cười, lắc đầu nói: "Ta nghe những đạo hữusau lưng bọn ta bàn tán, có quá ít người còn lạc quan". Vân Dịch Lam cười cười nói: "Đạo Huyền huynh hà tất phảI để ý tớI bọn họ,tuy hạo kiếp ngày nay đã thành, sinh linh đồ thán, nhưng bọn ta hiện nay là hy vọng cuốI cùng của thiên hạ chúng sinh, đốI diện vớI lũ yêunghiệt quái thú cùng hung cực ác, sư huynh thân là thiên hạ lãnh tụ, nếu ngườI không còn tín tâm, thì làm sao có thể là kỳ vọng của thiên hạchúng sinh bá tánh được. " Đạo Huyền chân nhân sắc mặtcó chút biến đổi, trong ắmt lấp loáng tinh quang, hướng về Vân Dịch Lamliếc một cái, chỉ thấy con người đó quá ư thong dong, dường như không có ý gì khác, điểm một nụ cườI: "Vân thí chủ nói quả đúng quá, bần đạo cótài đức gì mà gánh vác được bốn chữ ⬘Thiên hạ lãnh tụ⬙ đó. Lần này đạIkiếp yêu thú, tàn hạI sinh linh, bọn ta là ngườI học đạo, lạI một lòngthờ phụng chính đạo, tự nhiên không thể đặt mình ra ngoài chuyện. ĐợIThiên Âm Tự Phổ Hoằng thượng nhân đến đây, ba phái cùng liên minh vớIthiên hạ hào kiệt, vì dân mà hy sinh cũng không uổng một đờI học đạo". Vân Dịch Lam gật đầu nói: "Sư huynh nói rất đúng". Đạo Huyền chân nhân trả lời bằng một nụ cười nhưng trong tâm lạI có một cảm giác lạ, Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dịch Lam trước mặt từ đó tớI giờnói chuyện đều rất khiêm hoà, không châm chích chế giễu, nhưng mình lạItựa hồ không nhìn thấu được ngườI này, trong lòng cảm thấy ngườI này cóvẻ sâu cạn khó lường. Đang lúc thâm tâm Đạo Huyền chân nhân đang suy xét có nên tìm cơ hội thử Vân Dịch Lam để xem trong lòng y đang tính toán gì hay không, trong đám đông đột nhiên náo động, ĐạoHuyền chân nhân và Vân Dịch Lam tập trung tinh thần, cùng lúc nhìn vềphía chân núi, quả nhiên thấy giữa vùng mây trắng vần vũ quanh ThôngThiên Phong chợt thoáng lên ánh kim quang, rồi lạI nhanh chóng biến mất, không đầy một khắc đã mau mắn đến gần đỉnh núi. Chỉthấy kim quang chói loà, làm thành hình trạng một đóa kim liên, bay giữa mây trắng, tiếng tụng niệm nổi lên, vang vọng giữa trời đất, khí tượngtrang nghiêm khiến ai ai cũng sinh lòng kính sợ. ĐạoHuyền chân nhân cùng Vân Dịch Lam đồng thời nghênh tiếp, kim liên hạxuống, rực rỡ lấp lánh, kim quang tán xạ, hiện ra Thiên Âm Tự Phổ Hoằngđại sư cùng mấy chục vị hoà thượng. Phổ Hoằng thượng nhân cầm đầu dungmạo vẫn như năm xưa, từ bi tường hoà, áo cà sa đỏ vàng, bão tướng trangnghiêm, trong tay cầm một tràng hạt làm bằng gỗ đàn mộc màu đậm, khoémiệng giắt một nụ cườI mỉm. Phía sau thượng nhân đíchthị là Phổ Phương sư đệ thủ trì "Phù Đồ Kim Bát", thân người cao to,ngoài ra còn có mấy chục vị cao tăng và đệ tử đời thứ hai của Thiên ÂmTụ, trong đó cũng có mặt bọn Pháp Tướng, Pháp Thiện... Đạo Huyền chân nhân bước tới, mỉm cười nói: "Phổ Hoằng đạI sư, ông cuốI cùng cũng đã đến, mọI ngườI đã chờ lâu rồI!". Phổ Hoằng thượng nhân mỉm cười gật đầu: "Để chư vị thí chủ cùng Đạo Huyền chưởng môn phải đợI lâu, lão nạp thật đắc tộI". Ngay lúc đó, Vân Dịch Lam đứng cạnh Đạo Huyền chân nhân vui vẻ cười nói:"Đại sư đã lâu không gặp, liệu còn nhận ra ta, bằng hữu tri giao nămxưa, đạI sư sao có thể quên được chứ?" Phổ Hoằngthượng nhân nhìn về phía Vân Dịch Lam, biểu tình rõ là ngây người, nụcười luôn luôn nở lập tức cũng thu lạI: "Lẽ nào thí chủ đây... . không ngờ lạI là Vân Dịch Lam Vân lão cốc chủ!" Vân Dịch Lam cười lớn, thi lễ nói: "Đúng là lão phu, bái kiến phương trượng đại sư". Phổ Hoằng thượng nhân cúi người hồi lễ, cườI nói: "Đã từng nghe Phần HươngCốc đạo pháp tinh thông, đặc biệt là Tam Dương cảnh giớI của Phần HươngNgọc Sách thật thần kỳ, Vân thí chủ tâm chí kiên định, thiên phú siêuquần, lẽ nào đã luyện tớI tầng Ngọc Dương chi cảnh?" Vân Dịch Lam thần sắc hơi có biến, trong lòng giật nảy, Phần Hương Cốc đạopháp luôn luôn là bí mật trong chính đạo, khác xa Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tự lưỡng đại phái, vừa đề khởi đến "Thái Cực Huyền Thanh Đạo" hoặc"ĐạI Phạm Ban Nhược" là không ai không biết. Nhưng lần này y vừa tiếnnhập Trung Thổ, gặp được hai lãnh tụ của lưỡng đạI hào môn, không ngờtrước sau đều bị Đạo Huyền chân nhân và Phổ Hoằng thượng nhân nhìn rađạo pháp cảnh giớI của mình, vừa nghĩ tớI quan hệ trong đó, y nhịn không được, sinh ra hồ nghi trong lòng: lẽ nào trong môn hạ của ta có gian tế trà trộn? Tuy là đang nghĩ ngợi, nhưng ngoài mặt thần tình của y vẫn như không, mỉm cười nói: "ĐạI sư mắt sáng như đuốc, lãophu một thân đạo hạnh thấp kém không đáng kể!" Dừnglại một chút, Vân Dịch Lam sắc diện dần dần nghiêm túc nói: "Bất quá đại sư đã đến, thật là tốt. Hiện nay sinh linh lầm than, yêu nghiệt hoànhhành, thảm hoạ đó trước giờ chưa từng thấy, những mong đạI sư lãnh đạothiên hạ chánh đạo, trừ khử tai kiếp, làm việc tốt lành". Đạo Huyền chân nhân đứng ở phía ngoài, sắc diện chợt hơi biến đổi. Phổ Hoằng thượng nhân khiêm nhường nói: "Vân thí chủ nói đúng, thiên hạ đối mặt tai kiếp, thú yêu bạo ngược, Thiên Âm Tự trên dưới đã là Phật Mônđệ tử, sao có thể thoái ẩn an nhàn. Chỉ là hiện nay thiên hạ chánh đạođều kéo về Thanh Vân, Đạo Huyền sư huynh lạI luôn luôn đức cao vọngtrọng, đạo pháp thông thiên, tự nhiên nên để Đạo Huyền sư huynh làm lãnh tụ, suất lĩnh thiên hạ chính đạo chống lạI cường địch". Đạo Huyền chân nhân cười nói: "Đại sư khách khí quá, Đạo Huyền thật không dám đảm đương". Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay nói: "Đạo Huyền chưởng môn, thiên hạ ngàynay đêm ngày trong mong, phải sớm ngày trừ khử tai kiếp đại hoạ, huynhngàn vạn lần không nên thoái thác". Vân Dịch Lam cườiha hả nói: "Hai vị là cao nhân đắc đạo, ở đâu mà nhiều lời khách khíthế, lạI đây, chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không lạI để đạo hữu đồng đạo phảI chờ ba chúng ta nói chuyện đến lúc cảm lạnh mất. Đạo Huyền chân nhân và Phổ Hoằng thượng nhan nhìn nhau bật cười, cùng nhaucất bước. Đoàn người phía trước nhiều ngườI tỏ thái độ tôn kình PhổHoằng thượng nhân và tăng chúng Thiên Âm Tự, cho thấy đức vọng Thiên ÂmTự trong lòng chánh đạo vô cùng lớn. Đoàn người tiếnnhập Ngọc Thanh Điện, Phổ Hoằng thượng nhân không khỏi khen thưởng NgọcThanh Điện khí thế khôi phục, hùng vĩ, rực rỡ sau khi Thanh Vân Môntrùng tu. Đạo Huyền chân nhân khiêm nhường mời PhổHoằng thượng nhân ngồi ghế chủ toạ. Phổ Hoằng thượng nhân từ chốI mấylượt, cuốI cùng Đạo Huyền chân nhân vì là chủ nhân phảI ngồI ghế chủtoạ, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam ngồI hai bên. Trong đại điện, thời khắc này có trên trăm vị, nhưng số ghế lạI hữu hạn, chỉcó vài vị danh cao vọng trọng của ba đạI phái ngồI xuống, có thể thấyđịa vị và thực lực trong chính đạo của tam đạI phái hệ, cùng nhau thảoluận đốI sách tự nhiên cũng phần nhiều là nghị luận trong tam đạI pháihệ. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Chờ cho chúng nhân yên vị, Vân Dịch Lam là ngườiđầu tiên mở lời, hướng về phía Phổ Hoằng thượng nhân nói: "ĐạI sư, ônglần này trên đường đi có gặp đám yêu thú quái vật tàn nhẫn đó không?" Phổ Hoằng đại sư gật đầu nói: "Có, bọn tôi đã trừ khử chúng". Chúng nhân rúng động, hoạ yêu thú ngày nay đã sớm truyền ra khắp thiên hạ,người thấy qua cũng không ít, nhưng những người chính đạo trong NgọcThanh Điện trên Thanh Vân Sơn hôm nay, ngoạI trừ đám đệ tử tam đạI mônphái ra dò thám tin tức đã từng giao thủ qua, các môn phái khác tịnhkhông có mấy ai. Đạo Huyền chân nhân cũng hơi rúngđộng: "Ồ, không ngờ có chuyện đó, đại sư hãy kể lại sự việc để mọI ngườI trong điện cùng biết vớI". Phổ Hoằng đại sư nói:"Không dám, kỳ thật trên đường đi đụng phải đám yêu vật đó, bọn tôi cũng không tưởng được. Trước đây đề nghe yêu nghiệt thường hoành hành ởPhương Nam, nhưng không ngờ tạI một thôn nhỏ ngoài bảy dặm phía namThanh Vân Sơn lạI phát hiện có mấy chục yêu thú đang tập kích thôn làng, đáng tiếc bọn tôi đến quá trễ, thôn dân toàn bộ đã ngộ hại. "A!", Đạo Huyền chân nhân và Vân Dịch Lam đều thất kinh thở dài, phía namThanh vân Môn bảy trăm dặm tuy không gần nhưng cũng không phải là quáxa. Chúng tăng Thiên Âm Tự đứng sau lưng Phổ Hoằng đại sư đa số trên mặt lộ biểu tình bất nhất, vài tăng nhân chắp tay niệm phật, thiết nghĩcảnh tượng lúc đó chắc thập phần thảm liệt, đã lưu lạI ấn tượng sâutrong lòng những tăng nhân đó. Phổ Hoằng đại sư thởdài, trên mặt cũng thoáng qua biểu tình bất nhẫn: "Những quái vật nàyquả nhiên như lời trong truyền thuyết, bộ dạng là những mãnh thú NamCương biến thành, hơn nữa tính cách tàn nhẫn hiếu sát, bá tánh trongthôn không ai sống sót. Gặp yêu nghiệt như vậy, dù phảI phá sát giớI, tu hành tổn hại, cũng không thể không vì dân mà trừ hạI, bọn tôi liền hạthủ trừ khử chúng". Đạo Huyền chân nhân vòng tay nói:"Đại sư thế thiên hành đạo, súc tích công đức, tịnh không phải là tộInghiệt sát sinh, đạI sư bất tất phảI thấy khó chịu". Phổ Hoằng thượng nhân thở dài một tiếng, gật gật đầu, Vân Dịch Lam bên cạnh nhíu mày, trong lòng quan tâm đến một vấn đề khác: "Phương trượng đạisư, ta có điều muốn thỉnh giáo". Phổ Hoằng thượng nhân nói: "Vân cốc chủ xin cứ nói". Lần này Vân Dịch Lam nói: "Trước đây bọn ta chưa từng nghe nói bầy yêunghiệt đó đã đến đây, lần này đại sư đã đụng phải, nghĩ tất yêu thú râtmau chóng sẽ đến vùng phụ cận Thanh Vân Sơn. Không biết trên đường đi,ngoạI trừ cái thôn đó ra, đạI sư có phát hiện thú yêu không?" Phổ Hoằng thượng nhân lắc đầu đáp: "Cái đó thì không, ngoại trừ ngôi làngđó, các nơi khác đều bình thường, có khả năng đây là một bộ phận nhỏ yêu nghiệt đi nhanh quá, tình cờ bị bọn tôi bắt gặp". Đạo Huyền chân nhân thở dài nói: "Đó cũng đáng cho bọn chúng gặp xui, tiếc là cứu không được những thôn dân". Quần tăng nghe thấy lời nói đó cùng nhau chắp tay niệm phật hiệu. Vân Dịch Lam gật đầu nhè nhẹ: "Đại sư, ngài đã chứng kiến yêu thú cùng cáccao tăng Thiên Âm Tự giao thủ, chiến lược của chúng thế nào?" Phổ Hoằng thượng nhân trầm ngâm rồi nói: "Bầy yêu nghiệt đó hơn phần nửađều là quái vật bình thường, chỉ bất quá móng vuốt cứng mạnh, hung hãntàn bạo, nếu thật sự phải so sánh thì đạo hạnh tu hành bình thường trong số những ngườI tu đạo bọn ta cũng đủ để thắng được chúng". Vân Dịch Lam gật đầu nói: "Xem ra đám quái vật này đa phần là yêu thú phổthông tẩu tán tách lìa đám đồng bọn". Nói xong, y ngừng một chút, quayđầu nhìn Lý Tuân sau lưng: "Tuân nhi, gần đây bản môn điều tra được tintức gì, hãy báo cáo cho Phổ Hoằng đại sư biết". LýTuân "dạ" một tiếng, bước ra, hướng Phổ Hoằng thượng nhân cung kính hành lễ, Phổ Hoằng thượng nhân mỉm cười nói: "Lý hiền điệt bất tất phải đalễ, xin cứ nói". Lý Tuân nói: "Bẩm báo đại sư, từ ngày bọn tôi nhiều lần phái xuất đồng đạo đi về phía nam điều tra thám thính cho tới nay, phát hiện đạI kiếp thú yêu lần này hoạ hoạn thật là thảmliệt, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất: thú yêu quái vật tầm thườngđạI bộ phận là mãnh thú biến dạng, tuy bọn tôi không biết thật ra làmsao mà di biến, nhưng đám quái vật đó đích xác là mãnh thú biến hình,hung mãnh hơn, tàn nhẫn hơn, ngườI tầm thường chắc chắn vô phương chốngcự. Thứ nhì: yêu thú dị tộc từ phương nam đi ra lần này, số lượng khôngngờ không đếm xuể, đệ tử bọn tôi phái đi nhiều lần từ trên trờI nhìnthấy vô số yêu thú lũ lượt kéo nhau đi, số lượng ít nhất cũng trên mộtvạn, dướI tình huống đó, cho dù mình có đạo hạnh cao e rằng cũng khônggiảI quyết được. Thứ ba: trong số yêu thú phổ thông kia, tựa hồ còn cóvô số yêu thú đặc thù khong rõ lai lịch, những yêu thú đó tuyệt nhiênkhác biệt vớI đám quái vật phổ thông, yêu pháp cao cường, hơn nữa chotớI nay, ai mà không nghe qua truyền thuyết "Thú Thần", cũng không biết y là nhân vật ra sao, nhưng y có thể thao túng vô số yêu vật, sợ rằngcũng là một nhân vật cực đoan cao cường. Phổ Hoằngthượng nhân lông mày trắng xoá nhíu lại, chúng tăng nhân Thiên Âm Tự đưa mắt nhìn nhau. Đại kiếp yêu thú lần này sự ác liệt hiển nhiên chưa từng thấy, nhìn thần tình của Lý Tuân lúc kể chuyện cùng biểu tình ngưngtrọng của các nhân vật trong Thanh Vân Môn, Phần Hương Cốc, hiển nhiênchúng nhân cũng tâm tình trầm trọng. Đại điện tạm thời hãm nhập không khí trầm mặc, một hồI sau, Vân Dịch Lam thở dài một hơi, cườI nói: "Quái vật nếu như không lợI hạI, làm sao là thiên cổ đạIkiếp! Sự việc đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng chúng tahãy thương lượng tìm phương cách chống lạI yêu nghiệt". Đạo Huyền chân nhân gật đầu nói: "Vân cốc chủ nói rất đúng. Tiện đây, lãophu có thu thập loại trà lâu năm, mời hai vị vào nộI đường uống tràtrong lúc nói chuyện". Phổ Hoằng thượng nhân và VânDịch Lam đều đứng dậy, nhắc nhở môn hạ vài điều, rồi theo chân Đạo Huyền chân nhân tiến vào trong nội đường, ba vị đạI nhân vật đức cao vọngtrọng vừa đi, không khí trên Ngọc Thanh Điện dần dần lơi lỏng. Bọn TiêuDật Tài, Tề Hạo, Lý Tuân cùng Thiên Âm Tự Pháp Tướng, Pháp Thiện vốn lànhững ngườI quen cũ, họ liền tụ tập đàm luận. Gặp dịp, Tiêu Dật Tài đềnghị Pháp Tướng, Pháp Thiện đi xem cảnh sắc Thông Thiên Phong, PhápTướng lập tức đáp ứng, Lý Tuân cũng chẳng có việc gì làm, cũng theo chân Tiêu Dật Tài. Thời tiết đã vào hạ, khí hậu trở nênnóng bức, nhưng trên Thông Thiên Phong, mây mù che phủ, lại vẫn mát mẻvô bì. Đi đến một nơi trên huyền nhai có lan can, tựa lan can mà nhìn,chỉ thấy biển mây mênh mông, trờI xanh bên trên khiến ai ai cũng khôngkhó thả hồn xuất thể. Pháp Tướng thở dài nói: "Đã từng nghe Thanh Vân Môn không khác gì tiên cảnh, mười năm trước đây bần tăng được mở rộng tầm mắt một lần, lần này gặp lại, vẫn tráng quan như xưa,chấn động nhân tâm, thật là một kỳ quan của trờI đất". Tiêu Dật Tài cười nói: "Pháp Tướng huynh lại khách khí, nói về cảnh sắc, ⬘Vô Tự Ngọc Bích⬙ và ⬘Tu Di Đạo, Giớ Tử Sơn⬙ của Thiên Âm Tự trên Tu Di Sơn không phảI là danh động thiên hạ sao?" Pháp Tướngcười nói: "Đó chỉ là những nơi cảnh sắc tầm thường, làm sao có thể sosánh với cảnh tượng tráng quan trên Thanh Vân Sơn". Nhãn quang chuyển động, đột nhiên phát hiện phía sau là hai người Lý Tuân và Yến Hồng. Yến Hồng thì không việc gì, nhưng Lý Tuân thì tỏ ra bất phục, chỉ là không phải như năm xưa, y ngày nay cũng đã có mấy phần hàmdưỡng, không biểu đạt ra. Pháp Tướng tâm tư tinh tế,trên mặt cũng không có thần tình biến hoá gì, cứ tự nhiên nói tiếp: "Bất quá thật ra nếu nói về cảnh sắc, trên trời dưới đất cũng phảI nói đếnHuyền Hoả Nhiên Thiên của Phần Hương Cốc của Lý sư huynh mớI được. Cóđúng không Lý sư huynh?" Lý Tuân ngẩn người, trên mặtlộ ra một nụ cười, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: "Pháp Tướng sư huynh quálờI", khuôn mặt biểu lọ một niềm vui, nhưng vẫn từ chốI nói: "Pháp Tướng sư huynh đã nói quá, Phần Hương Cốc nhỏ nhắn, lạI tuốt xa hẻo lánh,không dám đen so bì vớI phong vật Trung Thổ". Tiêu Dật Tài trong mắt hàm chứa thâm ý nhìn Pháp Tướng, khoé môi xuất hiện mộtnụ cười hàm ý, liền nói: "Được, được, mọi ngườI cũng không cần phảI nóiđi nói lạI, mỗI nơi đều có vẻ đẹp riêng, thế gian thật bao la rộng lớn,không biết cả đờI này bọn ta có thể biết đến hết không?" Chúng nhân nhất thời đều chung cảm xúc, đồng thanh nói: "Chính phải", rồI bật cười. Chúng nhân cười nói một hồi, Lý Tuân tựa hồ nhớ tớI điều gì đó, chầm chậm đến bên cạnh Tiêu Dật Tàì, nhân lúc không ai để ý, nói nhỏ: "Tiêu sư huynh, xin hỏI một điều". Tiêu Dật Tài giật mình: "Lý sư huynh xin cứ nói". Lý Tuân do dự một hồi, chung quy không nhẫn nại được nói: "Mấy ngày... mấyngày nay... đặc biệt là ngày trọng yếu như hôm nay, sao lạI không thấyLục Tuyết Kỳ sư muộI của Tiểu Trúc Phong xuất hiện vậy?" Tiêu Dật Tài thần sắc có chút thay đổi, nhìn Lý Tuân, hạ giọng đáp: "Lý sưhuynh, Lục sư muội nhân vì lần trước trên Ngọc Thanh Điện cãi lạI ân sưcủa ta Đạo Huyền chưởng môn, hiện tạI bị giam giữ tạI Tiểu Trúc Phongsám hốI đã được mấy ngày rồI". (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Lý Tuân trong miệng "a" lên một tiếng, thần tình phức tạp, tựa hồ khó chịu, lại giống như hổthẹn, tức giận trong lòng, một lúc lâu mới lên tiếng, hướng về Tiêu DậtTài cườI khổ nói: "Đa tạ Tiêu sư huynh đã cho biết, tạI hạ vô cùng cảmkích, sau này tôi sẽ khẩn cầu gia sư đi nói chuyện khuyên can Đạo Huyềnsư bá, ôi, cũng coi như là tôi đã tận tâm lực". Tiêu Dật Tài gật gật đầu, không nói gì nữa chỉ đưa tay ra vỗ vai Lý Tuân. Trong đám người đứng từ xa nhìn quang cảnh đẹp tuyệt giữa đất trời, PhápTướng từ từ thu hồI ánh mắt khỏI lưng hai ngườI đang thì thầm to nhỏ,chợt nghe có ngườI hạ giọng hỏI bên cạnh: "ĐạI sư có biết chuyện Lý sưhuynh thân cùng Lục Tuyết Kỳ sư muộI chăng?" Pháp Tướng mỉm cười, nhìn Tề Hạo đang đứng bên cạnh, nói: "Có nghe sơ qua". Tề Hạo gật gù, không nói gì thêm, Pháp Tướng lại bất chợt thở dài mộttiếng, bên trong pha lẫn mấy phần cẩm khái. Tề Hạo cảm thấy lạ, nói:"Pháp Tướng huynh, sao lại thở dài như thế?". Pháp Tướng cười nhạt, khôi phục lại thần sắc vốn có, nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một ngườI bạn cũ thôi". Tề Hạo lấy làm lạ: "Cố nhân? Cố nhân nào vậy?" Pháp Tướng bình thản nói: "Một người đã từng cùng chúng ta vào sinh ra tử,một cố nhân cùng chúng ta, và vị Lục cô nương đó có quan hệ sâuxa... a... ". Tề Hạo trầm lặng đi, một lúc lâu sau, cũng nặng nề thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài, còn có mấy phần thế sựtang thương, cảm khái vật còn người mất. * * * * * * Tổng đàn Vạn Độc Môn Ma Giáo hướng tây nam Trung thổ nơi gọi là "Độc XàCốc". Chiếu theo vị trí địa lý mà nói, Độc Xà Cốc cùng Quỷ Vương Tông ởHồ Kỳ Sơn và Hợp Hoan Phái ở Tiêu Diêu Giản, xảo hợp thành một hình tamgiác lớn, kiềm chế lẫn nhau, vừa tương trợ vừa đối nhau, tạo thành thếlực tương đương bền chặt trong Ma Giáo ở Trung Nguyên hiện nay. Nhưng tình huống hiện tại, thế quân bình đó đã lâm vào cục diện nguy ngập,đặc biệt là phần lớn thế lực Ma giáo vốn nằm nơi Vạn Độc Môn, cùng vớiviệc lão môn chủ Độc Thần lão nhân mất đi, vây quanh vấn đề quyền thừakế tân môn chủ, bên trong Vạn Độc Môn đã rốI tung cả lên rồI, tổng đàn ở Độc Xà Cốc cũng đã vào thế kiếm tuốt cung giương, tình thế động đến lànổ. Theo trên danh nghĩa mà nói, nhận di mệnh lâmchung của Độc Thần, người chính thức được ké thừa địa vị là Tần Vô Viêmđệ tử quan môn của Độc Thần. Nhưng rất không may là ở trong Ma giáo, đặc biệt là trong Vạn Độc Môn, nơi lấy võ lập công làm đầu, thì chỉ dựa vào di mệnh của Độc Thần là vô dụng. Ngay lúc Độc Thầnmới mất không lâu, mấy tên đệ tử bên ngoài của lão liền kéo nhau gấp vềĐộc Xà Cốc, thế đến rầm rộ, lộ rõ thái độ muốn tranh đoạt chức vị mônchủ. Tần Vô Viêm tuy được chân truyền thâm sâu, một thân bản lãnh vượtxa mấy vị sư huynh, nhưng một là hắn không có kinh nghiệm lâu đời ở VạnĐộc Môn, mấy tay cao thủ trọng yếu được cung phụng trong môn lần này cơhồ toàn bộ đứng bên phía mấy vị sư huynh của hắn. Hai là lần trước ởtrong Tử Trạch, hắn bất cẩn bị Huyết công tử Quỷ Lệ ở Quỷ Vương Tôngphục kích, thân bị trọng thương, mặc dù giờ đây đã gần bình phục, nhưngpháp bảo Phệ Huyết Châu chí hung chí tà ở trong tay Quỷ Lệ quả thật làmcho hắn chịu hết đau khổ cùng cực, một cỗ phệ huyết yêu lực đó không ngờ như giòi bám trên xương một mực kiêm quyết hút thụ khí mạch trong thânthể hắn, khiến tu vị hắn hao tổn rất nhiều, tạo nên cơ hộI cho kẻ khácthừa dịp tranh lấy bảo toạ. Có điều, may mắn là vàolúc nguy cấp, Tần Vô Viêm cuối cùng cũng dựa vào đạo pháp kỳ dị chântruyền của Độc Thần, thêm vào năm loại kịch độc bao gồm cả Thất Vĩ NgôCông phốI hợp sử dụng đẩy hết lượng vu huyết có yêu lực kỳ dị đó thanhtrừ khỏI cơ thể. Có điều chuyện có quan hệ trọng đạI này chỉ mớI xảy ratrước đây mấy ngày, Tần Vô Viêm tâm cơ thâm trầm, một mực giữ kín bí mật này. Gã biết giờ đây mình đã là cái đích của vạn ngườI ngắm đến, vì vậy mới can tâm ẩn nhẫn. Sự nhẫn nại của gã nhanh chóngđược hồi báo, ba vị sư huynh Phạm Hùng, Trình Vô Nha, Đoạn Như Sơn vốnrất đồng tâm hiệp lực, kết thành liên minh để đoạt lấy ngôi vị môn chủ,khi phát hiện gã tiểu sư đệ mà trước đây bọn họ uý kị đã nộI thươngthành tật, bán thân bất toạI, hơn nữa còn hết sức thành khẩn thừa nhậnsư phụ trước khi lâm chung đích thực đã truyền lạI ngôi vị chưởng môncho gã, song gã lạI hận mình không có phúc ngồI lên ngôi vị đó, đồngthờI giao lạI ấn tín chưởng môn ngay tạI đương trường, đặt trước linh vị Độc Thần, nói rõ là nhượng lạI cho ngườI hữu năng, liên minh của ba vịsư huynh gã lập tức tan rã như nắm cát khô. Các caothủ và đệ tử trong Vạn Độc Môn giờ đây chia làm ba bè phái. Bè phái doBách Độc Tử dẫn đầu đứng về phía đại sư huynh Phạm Hùng, còn kẻ năm xưacó hận giết chết đồ nhi với Trương Tiểu Phàm là Hấp Huyết Lão Yêu và hảo hữu Đoan Mộc Lão Tổ của y thì đứng sau lưng lão nhị Trình Vô Nha, cònlão tam Đoạn Như Sơn, tuy rằng đạo hành thấp nhất trong số bốn đệ tử của Độc Thần, song ngườI này rất giỏI dụng tâm kế, sớm đã thầm kết bè kếtcánh, vì vậy mà thế lực hiện giờ mạnh nhất, có rất nhiều lão yêu lâungày không xuất thế của Vạn Độc Môn cũng bị y lôi kéo, còn các môn hạ đệ tử thì quá nửa đã đứng về phía y rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng trong bảy ngày tế lễ Độc Thần trong Vạn Độc Cốc. Tin tức vềcái chết của Độc Thần đã truyền ra khắp nơi, trên linh đường phướn trắng nhiều vô kể, nhưng lại hiếm khi nghe thấy được một tiếng khóc nào. ĐạIđa số đệ tử độc môn tuy đều chít khăn trắng, mặc áo xô gai, nhưng trênmặt thì không hề có chút biểu tình đau xót, tiếc thương, mà ngược lạIcòn có rất nhiều kẻ cứ trừng trừng tức giận muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ thuộc phe phái đốI địch. Nếu không phải vì cố kỵ một chút thể diện trước linh đường, chỉ e nơi này sớm đã biến thành võ đường từ lâu rồi. Bốn đệ tử của Độc Thần người nào cũng mặc hiếu phục, quỳ trước chúng nhân,nhưng ngoại trừ Tần Vô Viêm ra, ba ngườI còn lạI đều chỉ đập đầu một cái rồI đứng dậy, đứng sang một bên. Sau lưng mỗI ngườI lạI là một đámthuộc hạ thân tín, mục quang tập vô ý hữu đều tập trung cả vào chiếc hộp nhỏ màu xanh lục bên trên chiếc bán nhỏ đặt trước quan tài Độc Thần. Trên hộp có viết bốn chữ: Vạn Độc Thần Ấn Đây chính là ấn tín từ ngàn đời nay chỉ có môn chủ mới được quyền giữ gìn của Vạn Độc Môn. Trên bàn còn có hoa quả và tam sinh ( dê, bò , lợn ), trước bàn đặt mộtchiếc chậu đồng, lửa cháy phừng phừng. Tần Vô Viêm đập đầu lạy vong linh sư phụ xong, lặng lẽ đến bên cạnh chậu đồng, lấy từng tờ giấy tiền vàng cho vào đốt cho người chết. Còn ba vị sư huynh của gã đều không thèmliếc mắt tới, bởI cả ba đều hiều rõ, vô luận là sau này ai làm môn chủ,tên phế nhân như gã cũng không thể nào thoát khỏI số mạng bị đầu độcchết. Toàn bộ chú ý của họ đều tập trung cả vào chiếc hộp nhỏ. Gương mặt vàng vọt của Phạm Hùng không chút biểu tình, chỉ hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước về phía chiếc bàn, nhưng Trình Vô Nha và Đoạn Như Sơn cũng đã có dự phòng từ trước, hầu như cùng một lúc vọt người lên. ĐoạnNhư Sơn cười lạnh nói: "ĐạI sư huynh, sư phụ mớI chết chưa được bảy ngày huynh đã muốn làm gì đó?" Phạm Hùng trừng hai mắt, trên mặt loé hiện hung quang, nói: "Ta là đại sư huynh, chỗ này đương nhiên là do ta kế thừa". Trình Vô Nha hừ một tiếng, nói: "Huynh dựa vào đâu mà nói cái chỗ này là do huynh ngồi?" Đoạn Như Sơn cũng cười mấy tiếng, nói: "Huynh muốn nói về quy lệ lớn nhỏ à,nếu thật muốn nói về quy củ, sư phụ lâm chung cũng đã truyền vị cho tiểu sư đệ rồi, đâu đến lượt huynh chứ?" Phạm Hùng lấp loé hung quang trong mắt, thình lình xoay đầu nhìn về hướng Tần Vô Viêm,Tần Vô Viêm đầu cũng không ngẩng, giọng nói nghe vang nhưng trung khíkhông đủ, ho một tiếng, ngập ngừng nói: "Ba vị sư huynh, lúc mấyhuynh... khặc, khặc, khặc... vừa trở về, đệ đã lập tức đem ấn tín giaora, và nói rõ là đệ không có hứng thú với vị trí đó. Cáchuynh... khặc... khặc... các huynh nhập môn trước đệ, uy tín cũng cao hơnđệ, tự nhiên phải để các huynh ngồI ở vị trí đó, sư phụ đã lớn tuổI rồI, nghĩ cũng đến lúc có chỗ hồ đồ, cho nên nói bậy bạ. CuốI cùng thì aingồI vị trí đó, các huynh hãy quyết định đi, xin đừng lôi kéo đệ vàonữa". Ngữ khí trong lời nói của hắn, thấp trầm runrẩy, tựa hồ còn có chút chuyện xấu hổ trong lòng nên sinh sợ hãi, bộdạng không còn khoa trương thâm trầm như trước. Phạm Hùng cười lạnh mộttiếng, khinh khỉnh quay đầu lạI, không thèm nhìn hắn nữa, nói: "Cácngươi rốt cuộc muốn tính thế nào đây?" Đoạn Như Sơn ha hả cười lạnh, nói: "Không cần nói nhiều, vẫn là theo ước định giữachúng ta, qua cái thất đầu tiên của sư phụ, để sau khi lão nhân gia đirồi, chúng ta ngày tớI ở tạI linh đường này lạI quyết định xem cuốI cùng ai là ngườI ngồI lên vị trí này!" Phạm Hùng hung tợntrừng mắt nhìn Đoạn Như Sơn và Trình Vô Nha, hai người sư đệ hắn nhìnnhãn sắc của hắn cũng không gặp chút thiện ý nào. Một lát sau, Phạm Hùng chợt chuyển người, bước dài ra khỏI linh đường, một đám ngườI cũng liền theo sau hắn đi ra. Trình Vô Nha và Đoạn Như Sơn sau đó cũng đều mangtheo nhân mã rút lui. Trên linh đường, nhanh chóng chỉ còn lạI Tần VôViêm một thân lẳng lặng quỳ trên đất thủ hộ linh cữu. Cũng không biết trải qua bao lâu, xấp tiền giấy trong tay Tần Vô Viêm đềuthả vào chậu đồng thiêu đốt hết sạch sẽ, hắn mới từ từ ngước đầu lên,ánh mắt của hắn bên dướI làn lụa trắng, lạnh lẽo không chút màu sắc. "Sư phụ... ", thanh âm hắn nhỏ đến mức chỉ chính hắn nghe lọt, "Suphu. . !Người thấy rồi chứ, mấy kẻ đó chính là đồ đẹ của ngườI, thủ hạ của người... . " Góc miệng lạnh lùng của Tần Vô Viêm, chầm chậm nổi lên một nụ cười lạnh, lạnh lẽo và không mang theo một chút cảm tình nào.