Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 893: Tay của đàn ông là chỉ dùng để đánh thiên hạ

30-08-2024


Trước Sau

Hắn đã từng nói, trong vòng mười năm sẽ trở về Trái Đất.
Chắc là cường giả của tứ giới kia có lẽ là thông qua một con đường tắt nào đó mà biết được chuyện này, cho nên lúc ở năm thứ mười một, đột nhiên phát động công kích đối với Cuồng Tiên môn, chính là chắc chắn hắn không về được thế cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế!"Được! Rất được! Nếu như mấy người dì Lam có chút tổn thương thì ta chắc chắn giết sạch người của tứ giới các ngươi!"Trong hai con ngươi của Diệp Trần hiện ra vệt huyết quang, một cỗ sát khí ngút trời chấn kinh thiên địa nổi lên!Két kít ~~Ông lão mặc quần áo cổ trang cấp bậc cảnh giới Thần Cảnh cảm nhận được sát khí nghịch thiên trên người của Diệp Trần thì lập tức bên trong toàn thân xương cốt rung động, toàn thân run rẩy không ngừng, vẻ mặt vô cùng trắng bệch.
Khí tức này...
quá cường đại!Ông lão đường trang vốn còn nghĩ tới, nếu như câu trả lời của mình không để cho người trẻ tuổi trước mắt này hài lòng thì chính mình ra tay trước để dành được lợi thế, nói không chừng còn có thể có một chút hi vọng sống, dù sao hắn cũng là cường giả đỉnh cấp cấp bậc Thần Cảnh!Tuy nhiên thẳng đến lúc này hắn mới ý thức được vô cùng rõ ràng, thực lực của người trẻ tuổi trước mắt này đã đạt tới trình độ đáng sợ tới bực nào!Hắn không hoài nghi chút nào, đối phương nếu như muốn giết hắn mà nói, quả thực không cần tốn nhiều sức, ở dưới uy áp của Diệp Trần, hắn thậm chí ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không nâng lên nổi!"Người trẻ tuổi này đến cùng là có địa vị gì? Làm sao mà lại đáng sợ như thế? Chẳng lẽ hôm nay ta phải mất mạng ở đây sao?"Ngay vào lúc ông lão mặc quần áo cổ trang vận toàn bộ công lực, đau khổ kiên trì, tới lúc rơi vào trạng thái sụp đổ thì áp lực trên người hắn đột nhiên biến mất.
Ông lão mặc quần áo cổ trang âm thầm cảm thấy tò mò, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện người trẻ tuổi cường đại đến nghịch thiên kia sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn về phía phạm vi trong vòng mấy trăm dặm xung quanh cũng không tìm thấy đạo thân ảnh kia.
"Tốc độ này...
sao nhanh như vậy? Chẳng lẽ người này là thần tiên hay sao?"Trong nội tâm của ông lão mặc quần áo cổ trang không thể bình tĩnh lâu được...
.
Lại nói Diệp Trần, sau khi hỏi rõ ràng đâu đuôi chuyện này thì ngay lập tức sử dụng Thời Không pháp tắc, trong nháy mắt đã vượt qua hơn phân nửa Hoa Hạ về tới Vân Châu.
Hắc Sâm Lâm!Nơi này vốn là đại bản doanh của Cuồng Tiên môn, tuy nhiên bây giờ lại là một mãnh hỗn độn rách nát không chịu nổi.
"Ta nhớ được lúc đầu trước khi rời đi, từng ở xung quanh tông môn bố trí tầng tầng lớp lớp đại trận, tu vi dưới cảnh giới Hóa Thần căn bản là không có cách phá vỡ, chẳng lẽ bên trong tứ giới lại còn có tu sĩ cảnh giới Hóa Thần?"Trong lòng Diệp Trần có chút nghi hoặc, tuy nhiên việc khẩn cấp trước mắt là phải tra ra nơi ẩn nấp của thân nhân và bằng hữu của mình.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức phóng thích thần niệm của mình ra ngoài, trong nháy mắt thần niệm đã bao phủ toàn bộ thành phố Vân Châu.
"Dì Lam không ở! Chị Mạn không ở! Phi Yên, Thanh Nhã, Lỗi tử, Tuyết Cơ, Vũ Y...
tất cả bọn họ vậy mà đều không ở! Chẳng lẽ bọn họ đã...
hả?"Sau khi thần niệm quét qua kỹ càng một lượt thì Diệp Trần cuối cùng tìm được một đạo khí tức quen thuộc:"Tào Văn!"Sau khi tìm thấy khí tức của Tào Văn, Diệp Trần biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, Diệp Trần xuất hiện ở trước một nhà hàng, ánh mắt đơn giản quét qua phát hiện thân ảnh của Tào Văn, thế nhưng là còn chưa đợi hắn cao hứng trở lại thì đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt lại ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Diệp Trần rời khỏi Trái Đất được mười hai năm, tào văn tính toán đâu ra đó vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, thế nhưng mái tóc thế mà lại mọc ra tóc trắng.
Nhưng, đây còn không phải là điều khiến cho Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc nhất, điều mà khiến cho Diệp Trần khó có thể tin được chính là, Tào Văn lúc này sớm đã không còn có tinh thần hăng hái như lúc trước, trên người thế mà lại mặc một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, trong tay bưng đĩa mang theo nụ cười đưa thức ăn lên cho khách trong nhà hàng ăn!Ngày xưa đường đường là gia chủ của Tào gia, ở lúc uy vọng của Diệp Trần cường thịnh nhất, người thân tín đầu tiên đầu nhập vào Diệp Trần, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ cũng là nhân vật cấp bá chủ hùng bá một phương, lại có thể lưu lạc thành nhân viên phụ vụ trong nhà hàng ăn!Những năm qua, đến cùng là xảy ra chuyện gì?Diệp Trần nhìn thấy Tào Văn kia hơi béo phì, bước chân cũng có chút vẻ rã rời và Tào Văn đột nhiên dừng lại.
Người này, thật là Tào Văn?Ngay vào lúc Diệp Trần đang ngây người, trong nhà ăn đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy vẻ chế nhạo trào phúng:"Ơ! Đây không phải là Tào gia chủ uy chấn Thiên Nam lúc trước sao? Bây giờ làm sao lại giống con chó thế này!"Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo giày da, vẻ mặt đắc ý nói.
Tào Văn nghe được điều này, vốn là trên gương mặt còn mang theo nụ cười thì lập tức hơi cứng đờ, trên mặt đầu tiên là đỏ lên sau đó tái nhợt, cúi đầu thật sâu.
"Ngày! Lão tử đang nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Lại dám không để ý tới lão tử, thật coi chính mình còn là gia chủ Tào gia sao? Bò tới đây cho lão tử!"Người đàn ông trung niên mập mạp kia không buông tha, tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói.
Song quyền của Tào Văn nắm chặt, bên trong đôi mắt hiện ra sắc mặt giận dữ, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại kìm nén áp chế xuống, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên mập mạp kia, cố nặn ra nụ cười tươi, nói:"Ông chủ Lưu, không biết ngài có cái gì phân phó?"Người đàn ông trung niên mập mạp kia cười lạnh, đột nhiên bưng bàn ăn rồi cổ tay nhẹ nhàng lật một cái:Rầm rầm! Đồ ăn trong bàn ăn lập tức rơi lả tả trên mặt đất.
"Ai nha a! Tào gia chủ, thật sự là không có ý tứ! Không cẩn thận, trượt tay trượt tay! Phiền Tào gia chủ giúp ta một tay dọn dẹp chỗ này một chút a!"Người đàn ông trung niên mập mạp nói xong lời này, còn cố ý duỗi giày da ra ở trên đồ ăn rơi tán loạn trên mặt đất dùng sức đạp mấy phát.
"Ha ha ha!"Một số thực khách ở xung quanh dường như đối với cảnh tượng này sớm cũng đã tập mãi thành thói quen, lập tức thi nhau cười vang, ánh mắt đầy vẻ đùa cợt quăng về phía Tào Văn.
Két kít ~Hàm răng của Tào Văn cắn đến vang lên ken két, đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng giận dữ.
Hắn tự nhiên hiểu, tên trước mắt này rõ ràng chính là cố ý sỉ nhục hắn trước mặt mọi người!Trên thực tế, loại chuyện này đã xảy ra từ lâu chứ không phải lần đầu tiên.
"Thế nào? Không muốn? Xem ra ta phải khiếu nại với ông chủ của ngươi thật tốt một chút!"Người đàn ông trung niên mập mạp kia, nụ cười trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn, một mặt nhởn nhơ mở miệng nói.
Tào Văn nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức hơi đổi, trong nháy mắt giống như quả cầu da bị xì hơi, vội vàng khoát tay nói:"Dừng đừng! Ông chủ Lưu, ta dọn! Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho ngài!"Nói xong lời này, Tào Văn chuẩn bị ngồi xổm người xuống để dọn dẹp mảnh vỡ bát đĩa và thức ăn trên mặt đất.
Người đàn ông trung niên mập mạp kia lập tức cười đắc ý, lại duỗi chân ra ở chỗ thức ăn rơi vãi khác hung hăng đạp mấy cái nữa rồi mới giơ chân lên, nói:"Coi như ngươi thức thời! Đến! Trước tiên lau sạch đế giày cho lão tử!""Cái này...
vâng!"Tào Văn cắn răng, hắn ta thở dài nhục nhã, lấy khăn mặt ra, đang muốn đưa tay lên để lau đế giày của người đàn ông trung niên mập mạp kia.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên từ bên cạnh có một bàn tay thon dài duỗi tới nắm lấy cổ tay của hắn thật chặt.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc khiến cho Tào Văn đêm đêm hồn về nhiễu giấc mộng đột nhiên ghé vào lỗ tai của hắn vang lên:"Tào Văn huynh, ta nhớ được ngươi đã từng nói, tay của đàn ông là chỉ dùng để đánh thiên hạ! Chứ không phải dùng để đi lau giày cho kẻ khác!"P/S: Ta thích nào...
chương 2

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!