Nếu như gia tộc Ba Quân đã có được cơ duyên thì hắn có chiếc chìa khóa này cũng vô dụng. “Chuyện này... ” Hắc Mặc trưởng lão lộ vẻ khó xử, sau đó lắc đầu: “Xin lỗi Diệp Tinh, đây là khu vực quan trọng của tộc ta, nó chỉ được mở ra vào những thời điểm đặc biệt. ” Ông ta từ chối yêu cầu của Diệp Tinh. Đây là nơi truyền thừa của gia tộc bọn họ, trong gia tộc cũng rất ít người có tư cách tiến vào nơi này. Mặc dù tiềm lực của Diệp Tinh rất cao nhưng gia tộc của bọn họ cũng không cần phải lấy lòng hắn. Bởi vì luyện đan nên gia tộc bọn họ cũng quen biết với rất nhiều cường giả, không có Diệp Tinh cũng không sao. Hơn nữa, Diệp Tinh bây giờ cũng chỉ mới vào Hư không cảnh, có thể tiến thêm hay không vẫn còn là một vấn đề, tóm lại là chưa đủ sức nặng. “Bị từ chối?” Diệp Tinh trầm ngâm trong lòng. Trên thực tế, nơi này là nơi quan trọng của gia tộc Ba Quân, từ chối hắn vào xem cũng là chuyện bình thường. Diệp Tinh cũng không đề cập đến nữa: “Vậy coi như thôi vậy. ” Bây giờ cứ cưỡng ép tiến vào không phải lựa chọn tốt. Sau khi đi tham quan thêm một lúc nữa, Diệp Tinh cười nói: “Được rồi, Hắc Mặc trưởng lão, tôi còn chút việc phải làm, xin phép đi trước, khi khác có thời gian lại tới thăm hỏi. “Ha ha, Diệp Tinh, chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi. ” Hắc Mặc trưởng lão cười to. Sau đó, Diệp Tinh và Mặc Uyên rời đi. Trước cửa phủ Ba Quân chỉ còn mình Hắc Mặc. “Tên Diệp Tinh này muốn vào tham quan khu vực quan trọng của chúng ta? Thiên phú tu luyện của hắn mạnh mẽ, chẳng lẽ thiên phú luyện đan cũng mạnh mẽ sao?” Hắc Mặc lắc đầu một cái. Trên thực tế, ông ta có thể đưa Diệp Tinh vào, nhưng ông ta không muốn lấy lòng Diệp Tinh, cũng không cần phải lấy lòng Diệp Tinh. Đây là niềm kiêu ngạo của gia tộc luyện đan bọn họ. Tất nhiên, ông ta cũng cảm thấy thực lực của Diệp Tinh không quá mạnh mẽ, ông ta đích thân tiếp đón thế này đã là nể mặt hắn lắm rồi. Nếu như thực lực của Diệp Tinh cường đại, không thấp hơn ông ta thì có lẽ ông ta sẽ không từ chối yêu cầu của hắn. ... “Không ngờ lại đi một chuyến vô ích. ” Diệp Tinh nhìn cung điện to lớn phía xa, lắc đầu. Nhưng cũng không biết làm sao được, hiện tại hắn vẫn chưa được người ta coi trọng. Phủ Ba Quân không phải tộc Không Nguyên, tộc Không Nguyên là ngoại tộc, hơn nữa thực lực lại kém xa nhân tộc, thế nên lúc nào cũng chào đón hắn. Còn phủ Ba Quân có địa vị cao, căn bản không cần để ý hắn. “Diệp Tinh, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Mặc Uyên hỏi. “Tới phủ Huyết Đao. ” Diệp Tinh nhìn về phía xa xa. Phủ Huyết Đao chính là nơi ở của thất sư huynh của hắn. “Đươc. ” Mặc Uyên gật đầu. Hai người nhanh chóng thông qua không gian truyền tống bước vào phủ Huyết Đao. ... Phủ Huyết Đao cũng là một thế lực cao cấp ở đại lục Tân Nguyệt, mặc dù thực lực của người đứng đầu chưa tới Đạo chủ cảnh nhưng cũng có uy danh hiển hách! Trong phủ Huyết Đao, một người đàn ông mặc áo giáp đỏ, thân cao năm mét đang ngồi trên ghế. Trên người người này tỏa ra một luồng khí tức âm lãnh, dường như còn mang theo sát khí. Nơi này còn có mấy người thanh niên nữa, tất cả đang nhìn một chiếc hộp, ánh mắt đầy vẻ suy tư. Mỗi khi vô tình nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ kia, ai nấy đều sợ hãi, bọn họ hiểu thế nào gọi là sự tồn tại kinh khủng! “Vẫn chưa tìm ra cách mở chiếc hộp này à?” Một lát sau, người đàn ông vạm vỡ lên tiếng. “Đại nhân, vẫn chưa. ” Mấy thanh niên nơm nớp lo sợ. “Hừ, một đám phế vật!” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng. Khí tức đáng sợ tỏa ra, những người thanh niên kia sợ hãi vô cùng, không dám hé răng nửa lời. Vút! Bỗng nhiên có một bóng dáng bay tới. “Chuyện gì?” Nhìn thấy bóng dáng này, người đàn ông vạm vỡ thu lại sát khí trên người, trầm giọng hỏi. “Kuiba đại nhân, chúa tể Thiên Lan giới Diệp Tinh ở ngoài cửa cầu kiến. ” Bóng người cung kính nói. “Diệp Tinh?” người đàn ông kia nghe đến tên Diệp Tinh thì gương mặt lộ ra vẻ vui mừng. “Sư đệ của ta tới à?” Người này không để ý đến đám người còn ở đây, nhanh chóng bay ra ngoài. Bên ngoài cung điện, Diệp Tinh đang đứng chờ. “Phong cách phủ đệ của thất sư huynh đúng là quái dị... ” Hắn nhìn cung điện trước mắt. Toàn bộ cung điện sơn màu đỏ sẫm, thậm chí còn tản ra khí thế ngột ngạt, sát khí bao trùm, góc cạnh dữ tợn. Chỉ cần nhìn cung điện này cũng đủ để khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Diệp Tinh đã nhìn thấy rất nhiều cung điện nguy nga hùng vĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cung điện kiểu này. Người bình thường chắc không dám tới đây. Vút! Một bóng người bay tới, ngay lập tức dừng lại bên người Diệp Tinh. “Ha ha, sư đệ. ” Bóng dáng to lớn của Kuiba xuất hiện, anh ta nhìn Diệp Tinh, cười nói. “Thất sư huynh. ” Diệp Tinh cũng cười. “Lần cuối chúng ta gặp nhau là ở thành Thời Không, lúc đó sư đệ ngươi chỉ vừa mới vào Đạo tắc cảnh, bây giờ đã mạnh hơn nhiều rồi!” Kuiba cười lớn. Lúc gặp Diệp Tinh ở thành Thời Không thì thực lực của Diệp Tinh chỉ mới là Đạo tắc cảnh, thiên phú của hắn ở thành Thời Không lúc đó chưa được coi là mạnh nhất. Nhưng chỉ qua mấy thập niên ngắn ngủi mà Diệp Tinh đã đuổi kịp Hỗn Vũ, trở thành người đứng đầu Thiên Lan giới, thậm chí còn được mệnh danh là thiên tài cường đại nhất của nhân tộc. Diệp Tinh cười cười.