Lúc này sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. “Tức nhưỡng! Vậy mà lại là tức nhưỡng!” Sau khi chạm vào quả này, Canh Kim Trúc trong cơ thể hắn rung động. “Nếu không ngoài ý muốn, xung quanh nơi phát triển của quả Thiên tĩnh nhất định có tức nhưỡng tồn tại, có khả năng quả Thiên Tĩnh này sinh sống trên tức nhưỡng!” Diệp Tinh thầm nghĩ. Mặc dù quả đã bị hái xuống, nhưng vẫn còn dư lại khí tức của tức nhưỡng. Diệp Tinh nhìn bất tử phủ chủ Nguyên Lam, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Trái lại tôi có chút hứng thú với quả Thiên Tĩnh. ” Cho dù thế nào, chắc chắn hắn sẽ không để lỡ tức nhưỡng! “Đồng ý rồi?” Những người khác nhìn Diệp Tinh chấp nhận lời mời của bất tử phủ chủ Nguyên Lam, lòng hơi trầm xuống. Không cần nói, có lần mời này, quan hệ của Diệp Tinh và gia tộc bất tử Nguyên Lam chắc chắn sẽ tốt hơn một chút! “Haha, vậy ta sẽ ở Nguyên Lam Tinh đợi Diệp Tinh đại nhân tới!” bất tử phủ chủ Nguyên Lam nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. “Cái lão già này... . ” Những người khác nhìn nụ cười xán lạn trên mặt bất tử phủ chủ Nguyên Lam, đề không nhịn được mà thầm mắng. Bọn họ đều mời Diệp Tinh, nhưng cuối cùng chỉ cố bất tử phủ chủ Nguyên Lam thành công. “Được rồi, các vị, chuyện lần này tôi đã nhớ kỹ. ” Diệp Tinh nhìn mọi người, cười nhẹ nói: “Mọi người có chuyện gì cứ làm đi. ” “Haha, chuyện nhỏ thôi!” “Ta không làm phiền Diệp Tinh ngài nữa. ” “Có việc gì Diệp Tinh cứ việc căn dặn. ” Nghe Diệp Tinh nói vậy, mấy người Hắc Vân, Kim Hồn có chút an ủi, bọn họ vội vàng nói. Mọi người rời đi. “Diệp Tinh, sao anh lại đồng ý tới phủ đệ bất tử Nguyên Lam?” Lâm Tiểu Ngư nghi ngờ nói. Cô biết quả Thiên Tĩnh chẳng có tác dụng gì với Diệp Tinh cả. “Tức nhưỡng!” Diệp Tinh cười nói. “Anh nó là trong gia tộc Nguyên Lam có tức nhưỡng tồn tại?” Lâm Tiểu Ngư nghe Diệp Tinh nói vậy, lập tức được khai thông. “Ừ. ” Diệp Tinh gật đầu, trên mặt lộ ra một tia mong đợi. Giờ đây hắn cần tức nhưỡng, tức nhưỡng đủ, hắn có thể trồng một lượng lớn Canh Kim Trúc, nuôi dưỡng Canh Kim trùng, nếu có đủ Canh Kim trùng, không nói tới chúa tể thế giới, chắc chắn hắn sẽ không phải sợ hãi cường giả Bất Tử Cảnh. Tất nhiên, chắc chắn phải cần một khoảng thời gian rất dài. ... Tinh cầu màu xanh khổng lồ trên không trung đang không ngừng xoay chuyển theo quỹ đạo riêng. Nguyên Lam Tinh, là một trong những tinh cầu quan trọng nhất của gia tộc Nguyên Lam, thể tích phải gấp trái đất khoảng một trăm lần, lúc này có rất nhiều người cấp cao của gia tộc nguyên Lam đang tụ tập tại đó. “Woa! Nhiều người quá!” “Lần này nhiều người tụ tập như vậy, có chuyện gì ư?” “Không rõ, có điều hai quả Thiên Tĩnh trong gia tộc một trăm nghìn năm mới kết quả đã có một quả chín, chỉ còn lại một quả chắc cũng sắp chín rồi!” “Theo quy tắc cũ, gia chủ sẽ ban thưởng cho một hoặc hai người có thiên phú mạnh nhất trong gia tộc, nếu cho ta thì tốt biết bao. ” “Ngươi? Nằm mơ đi! Những thiên tài vượt qua ngươi trong gia tộc phải lên tới mười người, bình thường quả Thiên Tĩnh sẽ ban thưởng cho người có thiên phú ưu tú nhất gia tộc. Mọi người đều đang bàn tán. Lúc này nơi đây có vài người, một cô gái da màu xanh lá, trông có vẻ có chút tinh quái. Một người phụ nữ trông chưa tới ba mươi tuổi, một cô gái mặc áo giáp xanh, tóc rối tung, trông cả người có một loại quyến rũ kỳ lạ. Bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông vạm vỡ khác. Nếu Diệp Tinh ở đây, chắc chắn có thể nhận ra hai người này, một người trong đó là Nguyên Lệ Văn, một người là Tử Thược, một người là còn lại là cha Nguyên Lệ Văn – Khảm Nguyên “Nhàm chán quá. ” Nguyên lệ Văn vỗ miệng, “a” “a” “a” ngáp vài cái, ánh mắt nhìn xung quanh. “Văn Văn, nghiêm túc chút!” Khảm Nguyên nhìn đứa con gái chạy trốn của mình, không nhịn được mà nhíu mày. “Ờm. ” Nguyên Lệ Văn lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi dạy dỗ con gái mình, Khảm Nguyên nhìn Tử Thược nói: “Chuyện hôm nay bà đã biết rồi chứ?” Sắc mặt Tử Thược phức tạp, bà ta khẽ gật đầu. “Việc đã qua lâu vậy rồi, có gia chủ ở đây, Diệp Tinh sẽ không làm khó bà đâu. ” Khảm Nguyên an ủi. “Ta biết. ” Tử Thược gật đầu, trong mắt tràn ngập sự phức tạp. Bà ta nhớ lại chàng trai nhỏ bé mười mấy năm trước bước phủ đệ gia tộc Nguyên Lam trên hệ ngân hà cùng con gái mình. Lúc đó chàng trai ấy mới chỉ đạt tới Thiên Huyền Cảnh sơ kỳ, vừa mới bước ra từ tinh cầu thất lạc, đối mặt với gia tộc Nguyên Lam họ không dám nói nhiều thêm một câu, cuối cùng bị bà ta đuổi ra ngoài cũng chẳng dám nói gì. Mà giờ đây chàng trai này lại bước vào gia tộc Nguyên Lam lần nữa. Nhưng lần này không phải phân bộ của gia tộc Nguyên Lam hệ ngân hà nữa, mà là trực tiếp tới hành tinh mẹ của gia tộc Nguyên Lam bọn họ. “Diệp Tinh? Cha, hai người đang nói gì vậy?” Nguyên Lệ Văn nghe thấy cái tên Diệp Tinh, lập tức tò mò hỏi, mặt mang theo vẻ hóng hớt. “Lát nữa con sẽ biết. ” Khản Nguyên lắc đầu nói. “Cái gì... . ” Nguyên Lam không hài lòng lắc lắc đầu, cô ta nhìn về phía xa, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gọi to: “Anh!” Phía xa, một chàng trai da xanh lá, trông vô cùng khôi ngô đi tới, trông mặt chính là Kim Vũ.