"Nhiều thiên tài như vậy? Này thế lực thần bí lần này thể hiện ra thực lực so mấy triệu năm trước còn mạnh hơn rất nhiều!" "Không thể tưởng tượng nổi!" "Có điều Tinh Hồn đại nhân đã ra tay, nguồn thế lực thần bí này cũng sẽ chân chính lộ diện thôi!" "Rất nhanh liền có thể biết những thiên tài này rốt cuộc là được bồi dưỡng như thế nào?" Mấy vị Bất tử cảnh thiên tài nhìn bảng danh sách, tùy ý bàn tán, cũng coi như tất cả bọn họ đều kinh hãi rồi. "Mười vị thiên tài đều vượt qua ta?" Hỗn Hoàng người mặc trường bào Tinh Thần, chung quanh sao sáng lấp lánh, cả người nhìn như thần tiên hạ phàm. Tư chất Đạo Chủ, trước kia đây chính là vinh quang lớn nhất trong lòng anh ta, nhưng hiện tại anh ta lại cảm thấy danh hiệu này đối với mình không là gì ngoài sự chế nhạo. Trên bậc thang thứ bốn trăm linh bảy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày. “Sắp đến cực hạn của mình rồi?” Tốc độ tiến về phía trước của hắn càng ngày càng chậm lại. “Kiếm trận Vạn Huyền!” Diệp Tinh thúc giục kiếm trận, rõ ràng lực bài xích đã giảm đi một chút. “Lĩnh vực Hắc Diệu! . ||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||Không ngừng thi triển lá bài tẩy của bản thân mình ra, Diệp Tinh lại tiến về phía trước thêm mấy bậc. ... “Không chống đỡ nổi nữa. ” trên bậc thang thứ ba trăm hai mươi, Vô Ngân cảm nhận được một lực bài xích cực lớn. Anh ta nhìn Hỗn Vũ và Diệp Tinh trên bảng xếp hạng, hơi nắm chặt nắm đấm. “Vậy mà mình và Hỗn Vũ, Diệp Tinh lại cách biệt lớn như vậy!” trong mắt hắt lóe lên kiếm ý. Mục tiêu mà anh ta tới bậc thang này là để vượt qua Hỗn Vũ và Diệp Tinh, nhận được nhiều truyền thừa hơn, kết quả, không ngờ được rằng vẫn tụt lại phía sau hai người nhiều như vậy. Vút! Vô Ngân lại bước lên trên một bậc. Oành! Nhất thời, có một áp lực cực lớn đánh tới, mặt Vô Ngân thay đổi, bóng dáng lập tức biến mất. Anh ta xuất hiện ở một khu vực. Trên bậc thang Tinh Nguyên, nếu bị loại, có thể tự chọn nơi mình bị loại. “Thất bại ròi!” Vô Ngân lắc đầu. Anh ta nhìn bảng xếp hạng phía xa một cái. “Đi thôi, nhận truyền thừa lần này, trở về tiêu hóa một chút. ” Bóng Vô Ngân lóe lên, muốn bay về một nơi nơi. Nhưng, mấy giây sau, thân thể hắn bay tới một nơi, vậy mà lại có một tầng màng mỏng trong suốt. Bị tấm màng mỏng này chặn lại căn bản anh ta không thể tiến vào. ... “Đây là thứ gì?” trong một khoảng thời gian, Lư Vân Đạt cũng bị loại. Khuôn mặt anh ta trở nên u ám nhìn tấm màng mỏng trong suốt đang ngăn mình lại. ... “Hỗn Vũ còn chưa tới cực hạn!” Diệp Tinh nhìn bóng Hỗn Vũ phía trước, lắc đầu. Hắn nhìn bậc thang thứ bốn trăm năm mươi phía xa, trong mắt mang theo khát vọng, hắn chỉ còn cách ba mươi mấy bậc nữa là có thể lấy được phần thứ ba của bộ bí thuật này rồi. “Làm sao mới có thể lấy được đây?” Diệp Tinh thầm nói. Hắn đang suy nghĩ về lá bài tẩy của mình. “Khí lưu màu xám!” Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng. Khí lưu màu xám này có tác dụng rất lớn khi trước đó hắn hấp thụ đạo mạch không gian và đạo mạch thời gian. Bây giờ các lá bài tẩy của Diệp Tinh đã dùng hết rồi, chỉ còn lại khí lưu màu xám. “Thử chút xem!” Ý thức Diệp Tinh chìm vào trong đầu, có ý định dẫn động. Ong... Dưới sự dẫn động của hắn, khí lưu màu xám trong đầu tràn ra, tiến vào trong cơ thể hắn, nháy mắt biến mất. Theo khí lưu màu xám biến mất, lực bài xích trên người Diệp Tinh cũng nháy mắt yếu đi rất nhiều. “Thật sự có thể!” trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng. “Có điều cùng với sự tiêu hao lực bài xích này khí lưu màu xám cũng tiêu hao khí lưu màu xám, giống như lần trước hấp thụ đạo mạch. ” Diệp Tinh thầm nói. Khí lưu màu xám trong đầu hắn không nhiều lắm. “Bậc thang Tinh Nguyên kiểm tra tiềm lực thiên phú, vậy mà giờ tiêu hao khí lưu màu xám có thể giảm bớt lực bài xích, như vậy chứng minh khí lưu màu xám này đang nâng cao tiềm lực của mình?”Diệp Tinh thầm nghĩ. “Cho dù là sao chép thiên phú đạo tắc, sao chép sinh mệnh tự mình mang theo thiên phú mạnh mẽ, cũng là đang nâng cao tiềm lực của mình. ” Diệp Tinh suy nghĩ một chút, có điều lại nhanh chóng thu lại suy nghĩ. Hắn nhìn bậc thang trước mặt, trực tiếp tiến lên một bậc. Ong... Dao động kì lạ trên bậc thang lóe lên, trong đầu hắn lập tức xuất hiện thông tin truyền thừa. “Lại tiêu hao thêm chút khí lưu màu xám nữa, nói như vậy bước lên bậc thang càng cao lượng khí lưu màu xám tiêu hao càng nhiều!” Diệp Tinh phán đoán đơn giản một chút. “Dựa vào khí lưu màu xám hiện giờ trong đầu mình chắc hẳn không đủ để lên tới bậc thang thứ bốn trăm năm mươi. Vậy nên, mình cần tích góp khí lưu màu xám!” Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng. Lần trước khi từ trong di tích thương Nguyên đi ra, khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh đã tiêu hao sạch sẽ. Diệp Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, khí lưu màu xám này càng ngày càng phát huy được nhiều tác dụng, nhưng hắn lại vẫn luôn không đủ dùng. “Giờ đứng trên bạc thang này, tiếp tục chờ đợi!” Hít thở sâu một hơi, Diệp Tinh không tiến về phía trước nữa. Hắn lĩnh ngộ truyền thừa của bậc thang này càng sâu, khí lưu màu xám tiêu hao càng không ngừng giảm xuống, vậy nên hiện giờ hắn đang không ngừng tích lũy khí lưu màu xám. Chỉ có tích lũy nhiều, mới có hi vọng vượt qua được càng nhiều bậc thang. ... Trên bảng xếp hạng, thành tích của Hỗn Vũ đang không ngừng tăng lên, nhưng Diệp Tinh lại không hề tiến về phía trước. “Diệp Tinh dừng lại rồi!” “Chắc hẳn hắn ta đến cực hạn rồi!!” “Hỗn Vũ đang tiến về phía trước! lần này xếp hạng nhất là Hỗn Vũ, hạng hai là Diệp Tinh. ” Mọi người đứng xem đang bàn tán ồn ào. . . “Diệp Tinh dừng lại rồi?” Hỗn Vũ nhìn bảng xếp hạng, trên khóe miệng lộ ra nị cười hiếm thấy, mặc dù tốc độ của anh ta càng ngày càng chậm, nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước như cũ.