"Anh, ông mặt trời xuất hiện rồi, thật là ấm áp a!” Hai mắt cô bé híp lại, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp này. Cái lạnh trên người cô từng chút từng chút được xua tan. "Về sau anh dẫn em đi phơi nắng mỗi ngày. " Cậu bé ôm thật chặt em gái của mình, trong mắt nước mắt không ngừng trượt xuống. ... "Những cây cột khổng lồ màu đen biến mất! Diệp Tinh hắn thành công rồi!" Tại Tây An, Lâm Tiểu Ngư đứng trong không trung, nhìn những cây cột khổng lồ màu đen rời khỏi trái đất, còn xuất hiện mặt trời, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một vẻ vui mừng. . ... bên trên phế tích của thành phố, mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại nhìn về chân trời xa xôi, lập tức đứng dậy. "Ha ha, tôi đã nói anh Diệp có thể thành công mà!" "Ông chủ quá lợi hại rồi!" "Ngày tận thế đen tối kết thúc! Ánh nắng đã lâu rồi mới được thấy a!" Mấy người bọn họ tắm rửa dưới ánh mặt trời, hai con mắt híp lại, cảm nhận được này nhiệt độ, khuôn mặt tràn đầy ý cười. ... "Kế hoạch của Diệp Tinh thành công rồi? Trái đất khôi phục lại bình thường?" Hoàng Viêm một thân áo giáp màu đen, đứng nghiêm bên trên đống đổ nát, ông ta lúc này ngửa đầu nhìn về phía cây cột khổng lồ màu đen không ngừng lên cao kia, sau đó càng ngày càng nhỏ. . truyện tiên hiệp hay"Ánh sáng đã trở lại, nhanh chóng triển khai rất nhiều kế hoạch đã được chế định xong!" Hoàng Viêm cầm điện thoại lên, cấp tốc truyền từng mệnh lệnh xuống cấp dưới. ... Không chỉ có bọn họ, Hoa Hạ, thậm chí tất cả mọi người trên toàn bộ thế giới thấy được cây cột khổng lồ màu đen đang nhanh chóng rời đi, mặt trời lại xuất hiện. Bầu trời ngàn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu sáng đến chói mắt. Cái hào quang chói sáng này thậm chí khiến cho những người đã thích ứng với bóng tối không chịu nổi, đành phải híp mắt nhìn. "Bóng tối qua đi rồi, ánh sáng mặt trời lại xuất hiện!" "Quá tốt rồi!" "Trái đất khôi phục bình thường!" ... Mọi người kích động hoan hô, mặc kệ việc mắt mình bị ánh nắng kích thích không mở ra được, vì cay mắt nên nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng bọn họ vẫn không nỡ rời tầm nhìn. Chỉ có đã mất đi rồi mới biết cái gì là trân quý nhất. Mặt trời trước kia vẫn luôn treo ở trên bầu trời lúc này lại khiến cho bọn họ giữ trong trong lòng một loại tình cảm đặc biệt. Một số người kích động lệ nóng doanh tròng, còn có một số người hôn khắp lên mặt đất. Trong đó còn có một số người vẫn mang vẻ đau thương trên gương mặt, cho dù Trái đất khôi phục lại bình thường, nhưng thân nhân của bọn họ chết đi cũng không trở về được. Tuy vậy cảm xúc mất mát không có giữ lại được bao lâu, bọn họ phần nhiều nhiều đều cảm thấy vui mừng. Bóng tối biến mất, ánh sáng trở lại nhân gian! Vào thời điểm mọi người đang vô cùng kích động, trên bầu trời rộng lớn, bỗng nhiên một âm thanh kỳ dị vang lên. "Trái đất, là tinh cầu chính thức có sự sống thứ chín trăm mười vạn ba nghìn năm trăm chín mươi hai thuộc hệ ngân hà, Diệp Tinh là chủ nhân tinh cầu!" Thanh âm lắng xuống, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh to lớn của một người thanh niên. "Tinh Đế! Là Tinh Đế!" "Những cây cột khổng lồ màu đen nhất định là do Tinh Đế di dời đi! Chẳng trách lâu nay không thấy tung tích của Tinh Đế, không nghĩ tới ngài tới vũ trụ!" "Tinh cầu có sự sống thứ chín trăm mười vạn ba nghìn năm trăm chín mươi hai thuộc hệ ngân hà, toàn bộ hệ ngân hà có nhiều tinh cầu có sự sống như vậy a?" ... Mọi người nghe được âm thanh kia, lại thấy được thân ảnh của Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ xao động. Những cây cột khổng lồ màu đen này bỗng nhiên phát sinh biến cố là bởi vì Diệp Tinh làm ra. Sau khi trở nên hào hứng, trong mắt bọn họ lại có cả tia nghi hoặc. Chỉ là những cây cột khổng lồ màu đen xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ, cho dù có tinh cầu có sức sống khác xuất hiện cũng không có gì kỳ quái cả. ... "Diệp Tinh!" Lâm Tiểu Ngư nhìn lên hư ảnh ở giữa bầu trời, khuôn mặt tràn đầy nụ cười. "Tiểu Ngư, Diệp Tinh cậu ta, cậu ta trở thành chúa tể Trái đất?" Bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, chị họ của cô - Trịnh Đình Đình lắp bắp nói. Trên bầu trời xuất hiện hình chiếu to lớn, đó là loại thủ đoạn gì? Trong mắt của cô khó nén kinh hãi, tên con trai mặt dày năm đó kia vậy mà đã đạt đến một trình độ này rồi. ... "Chị!" Chu Lãnh Huyên đứng trước mặt Chu Vũ Huyên, cùng nhìn lên hư ảnh giữa bầu trời. "Diệp Tinh thành công rồi! Địa Cầu khôi phục rồi!" Chu Vũ Huyên mỉm cười nói: "Diệp Tinh cậu ấy làm được rồi!" Chu Lãnh Huyên im lặng không nói, chỉ là lúc nhìn lên bầu trời bên trong hư ảnh, trong mắt cô cũng khó nén vẻ vui mừng. ... "Ha ha, chúa tể Trái đất, Triệu gia chúng ta vẫn luôn giữ mối quan hệ rất tốt với Diệp Tinh, đây là quyết định đúng đắn nhất. ” Triệu Sơn Nham đứng ở ngoài phòng nhìn về phía hư ảnh, cười ha ha. Bên cạnh ông ta, Triệu Mạc nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một tia kính nể, vẻ mặt ngưỡng mộ. Cậu trước kia còn lấy Diệp Tinh làm mục tiêu, muốn theo đuổi. Nhưng thành tựu của Diệp Tinh hiện tại, đoán chừng cậu cả đời này cũng khó có khả năng vượt qua rồi. ...