Trước kia hắn không có phát hiện ra tác dụng của khí lưu màu xám này, hiện tại rốt cục hiểu được một phần, theo tu luyện, hắn chắc chắn sẽ hiểu rõ càng nhiều. ... ... Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua mười lăm ngày, mười lăm ngày này Diệp Tinh một mực gia tăng thực lực của mình. Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, nắm quả trong tay, không ngừng hấp thu linh lực bên trong nó. Trên người hắn có đầy đủ tài nguyên tu luyện như linh quả, dược thảo, người khác có thể phải đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên tìm kiếm bảo vật linh lực, thế nhưng hắn lại không cần. Hắn có thể duy trì tốc độ tiến bộ nhanh nhất. Hấp thu xong linh lực bên trong một quả linh quả, Diệp Tinh ngừng lại. "Muốn qua trung kỳ hoàng cảnh còn kém một chút, chỉ là chắc qua mười ngày nữa là có thể. " Diệp Tinh cảm thụ một chút thực lực của mình, trong mắt lộ ra một tia vui mừng. - Nhưng mà dị năng hắc ám của mình hiện tại đều đã đạt tới trung kỳ vương cảnh rồi! Hắn lại kiểm tra tu luyện ở phương diện khác của mình, dị năng hắc ám sau khi đạt tới đỉnh phong luyện thể lại nhanh chóng tiến bộ, đột phá đến cảnh giới thức tỉnh, sau đó lại đột phá tới vương cảnh! Tốc độ tu luyện như vậy khiến cho Diệp Tinh đều cảm thấy khiếp sợ. Lúc này mới ngắn ngủi mười lăm ngày thôi! Vẻn vẹn chỉ mười lăm ngày, lại đủ để tương đương với kết quả tu luyện mấy năm của người bình thường. Đương nhiên, đây là kết quả do Diệp Tinh toàn lực sử dụng linh quả, dược thảo tu luyện. "Ừm?" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Diệp Tinh đứng dậy, đi ra khỏi phòng. ... ... Bên ngoài tiểu khu Thư Hương, lại có mấy người ở chỗ này, hai người đàn ông trung niên, còn có hai người con gái. Lúc này Lâm Tiểu Ngư đang ở cùng hai cô gái này. "Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên. " Lâm Tiểu Ngư cười hô. Hai người này chính là chị em Chu Vũ Huyên. "Tiểu Ngư, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này. " Trên mặt Chu Lãnh Huyên hiếm thấy lộ ra một nụ cười, trong mắt có một tia kích động. Thời gian một tháng này thế giới thay đổi rất nhiều, các cô thoạt nhìn cũng trưởng thành lên rất nhiều. Ba người không ngừng nói chuyện, ở thế giới này đối với ai cũng tràn ngập cảnh giác, gặp được một người bạn khẳng định rất kích động. "Đúng rồi, Lãnh Huyên, cậu có biết Hạ Lâm, San San thế nào rồi không?" Nói vài câu, Lâm Tiểu Ngư hỏi. Nghe vậy, Chu Lãnh Huyên lắc đầu, nói: "Không biết. Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc khi tận thế đến. ” - Hai người lập tức trầm mặc. Một tháng trước Lâm Tiểu Ngư nói tận thế đen tối sẽ đến, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai, Trương Mộng tin cô nên làm một ít chuẩn bị, nhưng Hạ Lâm cùng Chu San hoàn toàn không tin, những người khác cũng không có cách nào khuyên được. Các cô rời đi, Hạ Lâm cùng Chu San tiếp tục đi học, sau khi tận thế đen tối giáng xuống tín hiệu hoàn toàn đứt đoạn, hiện tại ai cũng không biết tình huống của bọn họ rốt cuộc như thế nào. Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Lãnh Huyên nhìn về phía cách đó không xa, sâu trong đáy mắt xuất hiện một tia vui sướng. Ở nơi đó có Diệp Tinh đang đi tới. "Cậu Diệp. " Hai anh em Chu Kinh Thiên nhìn thấy Diệp Tinh, nhanh chóng đi tới. Chu Kinh Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chuyện lần này cảm ơn cậu Diệp nhắc nhở, nếu cậu Diệp có chuyện gì cứ phân phó, chỉ cần là chuyện có thể làm được tôi tuyệt đối không từ chối!" Trong lòng ông ta cảm thấy may mắn khi quyết định tin tưởng Diệp Tinh, bằng không hiện tại còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Ở trong Tây An, nghe người từ nơi khác chạy tới đây nói tình huống bên ngoài, trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi. Tây An vẫn duy trì ổn định, bên ngoài đã bị sụp đổ gần hết. "Diệp Tinh, cám ơn cậu. " Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên cũng đi tới trước mặt Diệp Tinh, trịnh trọng nói cảm ơn. Các cô có một loại cảm xúc khó hiểu đối với Diệp Tinh, thế nhưng cũng biết không có khả năng, trong lòng chỉ đành đem cảm xúc này chôn ở đáy lòng. Diệp Tinh khoát tay, nói: "Tôi chỉ nói một chút thôi, nên làm như thế nào là do các người. " Nói vài câu, thấy Diệp Tinh không có hứng thú nói chuyện gì nữa, Chu Kinh Thiên liền nói: "Cậu Diệp, chúng tôi hiện tại đang ở cách đây không xa, có chuyện gì cứ phân phó. " Chu Kinh Thiên thật vất vả mới tra được Diệp Tinh ở chỗ này, cho nên ông ta hao phí rất nhiều tinh lực mua nhà chung quanh đây. Có thể dự đoán được tình huống tận thế, Diệp Tinh ở trong lòng ông ta có phân lượng rất lớn, theo ông ta thấy muốn sống sót trong tận thế đen tối này, nhất định phải ôm chặt đùi Diệp Tinh. "Ồ? Ở lại đây?" Diệp Tinh nhìn Chu Kinh Thiên một cái. Chỉ là hắn cũng không có nói cái gì, người khác mua bán nhà cửa thế nào hắn cũng không quản được. Sau đó, bốn người Chu Kinh Thiên rời đi. "Tiểu Ngư. " Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. "Có động tĩnh?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động, điện thoại di động của hắn đã hơn một tháng không có phản ứng rồi. - Diệp Tinh, có tín hiệu rồi! Lâm Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, vẻ mặt mừng rỡ nói. Diệp Tinh cũng lấy ra, trong lòng lại không có bao nhiêu dao động, kiếp trước hơn một tháng sau khi tám cây cột khổng lồ kia đến, tín hiệu trên trái đất cũng khôi phục. Hắn bật điện thoại lên. Hàng ngàn cuộc gọi nhỡ, hàng trăm tin nhắn, và các trình duyệt lớn buộc phải gửi tin nhắn trang web, tất cả đều liên quan đến ngày tận thế đen tối.