Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1962: Không nơi nào có thể trốn

28-09-2024


Trước Sau

Phải biết, Linh Côn chỉ là thế giới cảnh trung cấp, thực lực còn không bằng hắn, nhưng bây giờ những dây leo này lại tạo thành sự phiền phức rất lớn với hắn.
  Sinh mệnh thực vật, cường đại nhất chính là năng lực hồi sinh, hao tổn một vài bộ phận đối với bọn họ mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì, có thể nhanh chóng sinh trưởng ra.
  Giống như cây sinh mệnh xếp thứ nhất bảng xếp hạng đế cảnh tiềm năng, năng lực bảo vệ tính mạng lại kinh người, cho dù là cường giả đế cảnh muốn giết chết cây sinh mệnh, cũng cần hao phí thời gian rất dài.
  Hơn nữa cây sinh mệnh còn nắm giữ vậy một trong các thánh vật hỗn độn bánh răng Sinh Nguyên, cường giả đế cảnh cũng không làm gì được hắn.
  Nếu không, một vị thế giới cảnh nắm thánh vật hỗn độn cường trong tay đại, những cường giả đế cảnh này sẽ không có chút suy nghĩ nào ư?  Bọn họ đều thử rồi, chỉ là tất cả đã thất bại, lâu ngày bọn họ cũng không có ý kiến gì với bánh Răng Sinh Nguyên.
  "Diệp Tinh, ở lại đi, ngươi không trốn thoát được đâu.
" Linh Côn gầm nhẹ nói.
  Toàn bộ dây leo trên người ông ta vung lên, toàn bộ đánh về phía Diệp Tinh.
  "Ồ? Vậy thì chưa chắc.
" Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói.
  "Hừ! Ngươi còn lá bài tẩy gì?" Linh Côn hừ lạnh một tiếng: "Trước đó tình huống chiến đấu của ngươi và Sa Hồ ta biết, bí thuật nguyên thủy hồn tù thuật của ngươi còn chưa thu triển, nhưng hồn tù thuật không thể làm gì được ta.
"  Lúc này bản thể của ông ta đều bị che phủ trong dây leo, hơn nữa đang không ngừng thay đổi phương hướng, ong ta biết Diệp Tinh có hồn tù thuật – thủ đoạn công kích phương diện linh hồn mạnh mẽ, nhưng muốn phát huy toàn bộ uy lực, nhất định phải tìm được bản thể của ông ta.
  Nếu không uy lực kia chỉ có thể có thể giảm mạnh thôi.
  Giống như một sinh mệnh đặc thù chỉ có duy nhất nhược điểm, chỉ có công kích được nhược điểm đó mới có tác dụng, công kích những nơi khác cũng vô ích.
  Nhưng mà, lời nói vừa rơi xuống, sắc mặt Linh Côn lại thay đổi.
  Tay phải Diệp Tinh nắm chặt, lúc này trong tay xuất hiện một loại cỏ, ngọn cỏ này hoàn toàn hiện ra màu đen, trên mặt còn có rất nhiều tia ánh sáng màu đen lóe lên.
  "Cỏ tử vong?" Thấy bụi dược thảo này, sắc mặt Linh Côn thay đổi.
  Cỏ tử vong, đây là một loại dược thảo có tính ăn mòn cực kỳ mạnh, hơn nữa còn có tính lây truyền rất mạnh, chỉ cần một phần nhỏ dính phải, có thể nhanh chóng lan ra đến toàn thân trong một thời gian ngắn.
Đây chính là khác tinh của một loại sinh mệnh thực vật khổng lồ.
"Linh Côn, tới thử uy năng của cỏ tử vong một chú đi.
" Diệp Tinh khẽ mỉm cười nói.
  Vút!  Cỏ tử vong biến thành một đạo ánh sáng, lập tức bay về phía dây leo xung quanh.
  Trước đó rất nhiều thế lực cường giả trong vũ trụ muốn đổi tinh khải thuật cùng hồn tù thuật mà Diệp Tinh nắm giữ, Diệp Tinh cũng nhận được rất nhiều bảo vật.
  Cỏ tử vong là một trong số đó.
  Nhưng tình huống có tử vong thật sự có tác dụng cũng không nhiều , nhưng tình huống bây giờ vừa vặn thích hợp, đúng lúc bị Diệp Tinh dùng để đối phó Linh Côn.
  Vút! Vút! Vút!  Thấy cỏ tử vong tấn công tới, sắc mặt Linh Côn thay đổi, từng cây một dây leo nhanh chóng bay ra.
  "Ha ha, Linh Côn, ngươi từ từ né tránh đi, ta đi trước đây.
" Diệp Tinh cười to nói.
  "Nổ!"  Cây cỏ nhỏ màu đen nổ tung, lại xuất hiện vô số điểm sáng màu đen, khu vực những điểm sáng màu đen này tồn tại, tất cả dây leo đều điên cuồng rút lui.
  Một lúc lâu sau, điểm sáng màu đen biến mất, lúc này bóng người Diệp Tinh đã biến mất.
  "Đáng chết!"  Trong mắt Linh Côn tràn đầy vẻ âm trầm.
  "Diệp Tinh, ngươi không trốn thoát được đâu!"  Vút!  Bóng người ông ta lay động, lại bay về phía Diệp Tinh rời đi.
  ...
  "Diệp Tinh, trốn ở nơi nào!"  "Dừng lại cho ta!"  Mặc dù Diệp Tinh rời đi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi vậy mà lại gặp những cường giả thế giới cảnh khác, hơn nữa còn có mấy người liền.
  "Ha ha, muốn khiến ta dừng lại, thực lực của các ngươi không đủ đâu.
" Diệp Tinh cười to nói.
  Vút!  Trường thương Màu vàng huy động, không ngừng đánh lui từng cường giả truy kích.
  Trong hư không, một con gấu khổng lồ màu vàng xuất hiện, còn có một bàn tay hỗn độn, còn có đao mang vô tận...
  Rất nhiều công kích gần như bao phủ toàn bộ hư không, tất cả các loại đại đạo dung hợp không giống nhau đang không ngừng tản ra.
  Mà lúc này ánh sáng trong đôi mắt đang chiến đấu của Diệp Tinh càng lúc càng sáng.
  "Quả nhiên, chiến đấu mới có lợi cho đột phá nhất!"  Bây giờ hắn có vũ trụ chi tâm, bình cảnh của thế giới cảnh đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì, cho dù yên lặng ngồi khoanh chân, cũng hoàn toàn có thể đột phá.
  Mà bây giờ trong quá trình chiến đấu, một tia cảm ngộ này của hắn đang không ngừng sâu thêm, khoảng cách đến bước đột phá cuối cùng cũng không ngừng đến gần.
   Ảo ảnh giao long khổng lồ gầm lên giận dữ, gần như nháy mắt đã đến bên người Diệp Tinh, cái miệng dữ tợn, cứ vậy há ra cắn về phía Diệp Tinh.
   "Cút cho ta!"   Thấy vậy, Diệp Tinh lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay hắn huy động, muốn đánh tan giao long này.
   Nhưng, hai chiếc vuốt nhọn của giao long chìa ra, khiến cho hư không trở nên vặn vẹo, tránh né vị trí mũi nhọn của trường thương màu vàng, bắt lấy đuôi trường thương màu vàng của Diệp Tinh.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!