"Diệp Tinh, bác gái, bác trai thế nào rồi?" Một nơi khác, Lâm Tiểu Ngư hỏi: "Chuyện tiền em có thể giúp một chút. " "Vẫn ổn. " Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cười nói: "Mẹ anh bây giờ đang tích cực chữa trị, mà chuyện tiền... Cũng đã được giải quyết, trong thời gian ngắn không cần lo lắng. " Hắn muốn nói chuyện bán vẹt ra, nhưng trong lòng chợt suy nghĩ, lựa chọn không nói nữa. "Vậy có chuyện nhất định không được giấu ở trong lòng, nhất định phải tìm emcho dù thế nào, hai người nghĩ cách chắc chắn sẽ hơn một người!" Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc nói. "Biết rồi, Tiểu Ngư thân yêu nhất của anh. " Diệp Tinh cười nói. Hiện tại hắn rất thích trêu chọc người đẹp. Thiếu nữ xinh đẹp đứng ở nơi đó, gió nhẹ thổi qua, tóc nhẹ nhàng bay múa, một chút sắc đỏ bò từ cổ cô lên. "Đi, chúng ta đi tham quan bảo tàng này một chút, đây là lần đầu tiên em tới nơi này đó. ” Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh đi về phía trước. Đi dạo ở đây một tiếng, sau đó giảng viên huấn luyện quân sự kêu gọi tập hợp, bắt đầu trở lại trường học. Mà Diệp Tinh cũng tạm biệt Lâm Tiểu Ngư. ... Trên đường đi về, thầm nghĩ Diệp Tinh trong lòng. "Còn hơn 2 tháng nữa là sinh nhật Tiểu Ngư, việc của tiệm thú trước tiên không nói với cô ấy, để xem khoảng thời gian này mình có thể tìm ra một con chim chiến hay không?" Một vài động vật sau khi sử dụng Linh Khởi Thuật, không những có thể mở linh trí, mà tự thân nó cũng sẽ phát sinh biến hoá nhất định, sinh ra khả năng công kích, có thể được sử dụng để làm thú chiến. Nếu như có thể phát hiện một con chim chiến, sau đó tặng cho Lâm Tiểu Ngư, vậy thú chiến hoàn toàn có thể thời thời khắc khắc bảo vệ cô. Phải biết, mỗi một con thú chiến thực lực thấp nhất cũng tương đương với con người trong giai đoạn Luyện Thể, nếu như xuất hiện, vậy thực lực còn mạnh hơn Diệp Tinh bây giờ! ... Mặt trời tháng chín vẫn chói chang như thế, thời gian tiếp theo, sinh viên của các trường đại học vẫn phải chịu sự dày vò của huấn luyện quân sự dưới ánh mặt trời như cũ, mà Diệp Tinh cũng rất bận. Lúc này bên trong gian phòng mà hắn thuê, đầy ắp lồng chim, nhưng những lồng chim này đều đang ở trạng thái mở, vài chú chim non bay vào bay ra, mặc dù chủng loại rất nhiều, nhưng cả căn nhà nhìn rất sạch sẽ, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của phân chim. Rất nhiều loại thức ăn, ngũ cốc đặt ở một góc, những chú chim non này trực tiếp bay đến đống đồ ăn đó, ăn rất "ưu nhã". Lúc này trong phòng ngủ, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân. Ý thức của hắn nối liền với hạt giống linh lực ở tim, tiếp tục rèn luyện. Linh lực trong không khí bị hắn hút vào trong cơ thể, di chuyển theo một quỹ tích đặc biệt dưới tác dụng của hạt giống linh lực, chậm rãi rèn luyện cơ thể Diệp Tinh. Một lúc lâu sau, Diệp Tinh ngừng lại. "Ngũ tạng đều đã rèn luyện xong!" Trên mặt hắn nở một nụ cười. Thời gian đã qua 10 ngày, hắn tiến bộ rất lớn. "Dựa theo tốc độ này, qua mười ngày nữa giai đoạn Luyện Thể đầu tiên của mình có thể kết thúc rồi!" Luyện thể phân thành lục phủ ngũ tạng, xương, kinh mạch, huyết dịch, da thịt năm giai đoạn, giai đoạn thứ nhất Diệp Tinh đã hoàn thành một nửa. Mặc dù chỉ hấp thụ linh khí trong không khí nhưng đã có được tốc độ như vậy, hắn vẫn rất là hài lòng. "Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục tu luyện!" Diệp Tinh quyết định xong, nhưng mới ngồi xuống tu luyện một lúc hắn lại ngừng lại, có người gọi, là Triệu Sơn Nham gọi tới. Tiệm thú cưng đã chuẩn bị xong. ... Đường Viêm Tâm xe cộ tấp nập, Diệp Tinh mau chóng chạy tới nơi này, lúc này Triệu Mạc đã đợi sẵn ở đó. "Đi thôi, Diệp Tinh, tôi đưa anh đi xem tiệm thú cừn của anh trông như thế nào?" Triệu Mạc thấy Diệp Tinh tới liền cười to nói. Đi không bao xa, Diệp Tinh đã đến trước một căn nhà hai tầng to lớn, phía trên được treo một chiếc biển hiệu lớn. "Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện" Tên này là do Diệp Tinh đạt, hai bên biểm hiệu còn vẽ hai con vẹt màu sắc sặc sỡ, nhưng lúc này cửa tiệm vẫn đang khoá. Mở cửa, Triệu Mạc đưa Diệp Tinh đi vào. Không gian hai trăm ba mươi mét vuông, phía trong cùng còn có hai căn phòng nhỏ, một phòng là phòng nghỉ ngơi của nhân viên, phòng còn lại là nhà vệ sinh. Những không gian khác thì được thiết kế dựa theo từng loài chim, những chiếc lồng được bày ngăn nắp khắp nơi, trên tường còn dán một ít kiến thức về các loài chim cùng các loại giấy tờ cần có như "Giấy phép vệ sinh" "Giấy hành nghề bác sĩ thú y" vân vân... . Nhìn tổng thể thì không có gì phức tạp, tạo cho người nhìn cảm giác rất gọn gàng, Lên tầng hai, trừ vậy hai căn phòng nhỏ được ngăn ra, tổng thể hầu như trống rỗng, cũng không có đồ gì khác. "Anh đã nói trước tầng hai không cần xử lí, vậy nên tôi cũng không động vào. ” Triệu Mạc nói. Diệp Tinh gật đầu, trên thực tế nguồn cung cấp hàng hóa để mở tiệm thú cưng rất quan trọng, mà hắn sau khi mua được hàng còn cần phải huấn luyện, chung quy cũng không thể để nguồn hàng trong nhà mãi được, sau khi huấn luyện xong lại mang tới đây. Vậy nên, Diệp Tinh quyết định biến tầng hai của tiệm thú cưng thành nơi huấn luyện, sau này mua vẹt và các loại chim khác xong trực tiếp chuyển tới tầng hai, nơi này hắn cũng không cho phép những người khác tiến vào. Tầng một là khu vực buôn bán, nguồn hàng không đủ thì lấy từ tầng hai bổ sung vào. "Cảm ơn anh Triệu. " Kiểm tra một chút, Diệp Tinh rất hài lòng, hắn nhìn Triệu Mạc nói cảm ơn. "Chuyện nhỏ mà thôi. " Triệu Mạc xua tay, cậu ta bàn giao chìa khoá của tiệm thú cho Diệp Tinh, sau đó hỏi: "Anh chuẩn bị khai trương vào lúc nào?" Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nói: "Đợi chuyển hết thú cưng cần bán vào, sau đó tuyển thêm vài người, lúc đó sẽ khai trương. " " Ừ, đến lúc khai trương nhất định phải báo cho chúng tôi đó. " Triệu Mạc cười nói. "Nhất định!" Diệp Tinh gật đầu. Nói mấy câu, Triệu Mạc liền rời khỏi nơi này. "Không biết tiệm thú cưng khai trương sẽ như thế nào?" Diệp Tinh nhìn cửa tiệm thuộc về mình, khóe miệng nở một nụ cười. "Gửi tiền thuê một tháng trước. " Thu hồi tâm trạng, hắn gửi năm vạn tệ vào số tài khoản ghi trên hợp đồng. Triệu Sơn Nham đã cho hắn ưu đãi lớn, hắn cũng không thể kéo dài tiền thuê nhà tới cuối tháng mới nộp. Sau đó, Diệp Tinh đóng cửa hàng, còn khóa cửa lại "Anh trai!" Hắn đang định rời khỏi nơi này, bỗng nhiên phía xa truyền tới một tiếng nói đầy hưng phấn. Diệp Tinh quay đầu nhìn, một chàng trai nhanh chân chạy tới. "Anh trai, lại gặp được anh, lần trước còn chưa kịp cảm ơn. " Chàng trai thấy Diệp Tinh, vô cùng kích động nói. "Là cậu à. " Diệp Tinh nhìn về phía chàng trai này, cười nói. Bé gái lần trước hắn cứu được là em gái của chàng trai này. "Tôi tên Tôn Việt. " Chàng trai tự giới thiệu, cậu ta nhìn sang cửa tiệm bên cạnh, ánh mắt sáng lên nói: "Anh trai, tôi vừa mới nhìn thấy anh đi từ trong này ra, anh muốn mở tiệm vẹt à?" "Tôi tên Diệp Tinh. " Diệp Tinh cười gật đầu, nói: "Tiệm này là của tôi, chỉ là vẫn chưa khai trương. ” Nghe vậy, Tôn Việt lập tức hưng phấn lấy điện thoại ra, nói: "Anh Diệp, số điện thoại của anh là gì, chúng ta kết bạn trước, đợi tới khi cửa tiệm của anh khai trương thì báo cho tôi, tôi tới tuyên truyền cho anh. Tôi đã lăn lộn một thời gian dài ở các hàng thú cưng lớn, nhất định có thể kéo vài vị khách tới. " "Tuyên truyền?" Trong lòng Diệp Tinh động một cái. Có người tuyên truyền, tiệm thú cưng của hắn chắc chắn sẽ làm ăn tốt hơn.