Lập Hoành quen thuộc chọn chỗ ngồi cạnh góc cầu thang vừa hay có thể ngắm toàn bộ khung cảnh xung quanh. Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, cô nghĩ một người như anh có lẽ sẽ thích đi đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa, nơi này đông khách vô cùng đa số là đến cả gia đình hoặc hai người. Khung cảnh xung quanh ấm áp mọi người ai cũng thoải mái nói cười rôm rả, nói đủ thứ chuyện trên đời, có lẽ anh không phải là sợ cô không đủ tiền trả mà là anh thật sự thích nơi này. Thanh Thanh thích thú dáo dác nhìn xung quanh, một quán ăn đậm chất truyền thống thế này là lần đầu tiên cô được đến. Đều là người Tứ Xuyên không cần hỏi Lập Hoành tự nhiên chọn món, đầu tiên chọn hai khay bánh bao nhân thịt bò trộn rau củ sốt, bánh bao trắng mềm, lớp bột nở xốp vỏ mỏng nhân dày, cắn vào nước sốt ớt nóng chảy vào miệng cay cay âm ấm nóng. Thịt bò được bằm nguyễn trộn cùng cà rốt, củ đậu bào sợi hấp mềm chấm cùng sốt dầu mè làm Thanh Thanh ăn mà trợn cả mắt. Sao lại ngon đến thế chứ, cả nhà hàng năm sao cấp cao của Úc cô đã từng nếm qua còn không thể ngon như vậy. Lập Hoành quan sát biểu cảm cô gái không nhịn được nhếch nhẹ môi, chinh phục một người qua đường da dày là nhanh nhất rồi, chiêu này quả thật không tệ. Món thứ hai được nhân viên đưa lên là dạ lá xách bò xào cay. Lá xách có hình dạng khá lạ mắt đối với Thanh Thanh, nội tạng động vật trước nay cô chưa từng động đến nên có chút ái ngại, Lập Hoành gắp một miếng lá xách cắt nhỏ vào bát cô, theo lễ nghi cũng phải nể mặt ăn một miếng. Lá xách bề ngoài xấu xí nhưng cực kỳ giòn dai ngon, cộng thêm ớt khô ớt tươi gia vị xào cay lên ăn ngay khi còn nóng dư vị chỉ có thể dùng từ "sảng khoái" để hình dung, Lập Hoành nháy mắt phục vụ liền hiểu nhanh chân đem cola lạnh lên, Thanh Thanh lập tức bị mỹ vị làm lu mờ lí trí, hồn thả thơ thả thẩn mà ăn. Cô nghi ngờ nhân sinh quá, đầu bếp mười năm kinh nghiệm nấu món phương Đông gia đình cô thuê, đầu bếp hai mươi năm nấu đồ ăn Tứ Xuyên mẹ cô tâm đắc tự xưng là nấu ngón nhất cả nước, họ có thấy nhụ nhã không. "Ngon không?" Lập Hoành thấy cô sững sờ cũng nóng ruột hỏi đại một câu. "Rất ngon đó" Mặc dù ngây ngốc nhưng đối với mỹ vị không cần bộ não điều khiển tay chân cũng nhanh nhẹn gắp liên tục ăn, bộ dáng y hệt một đứa trẻ tham lam ăn vụng que cay thời tiểu học. "Ha... " Không nhin được rốt cuộc cũng phải cười thành tiếng. Chiêu cuối cùng kết thúc màn làm quen đơn giản nhất của Lập Hoành chính là lẩu cay Tứ Xuyên cộng thêm anh lại dặn dò nhân viên chuẩn bị theo ý bản thân. Một nồi lẩu lớn hai ngăn, nước lẩu một bên đỏ ao đầy ớt, một bên không ớt dùng để nhúng rau. Bên ngăn lẩu không ớt Lập Hoành thả vào một chén ớt xanh cắt khúc to sau đó bỏ xà lách, nấm kim châm, nấm đùi gà, rau mùi vào. Anh chỉ gọi bốn loại rau nấm mọi người thường thích ăn nhất lên, tránh để xót một số loại cô sẽ không ăn được. Sau đó thả lần lượt thịt bò ba chỉ Mỹ, thịt bò lát, thịt dê và ván đậu. Anh dùng kinh nghiệm chọn những nguyên liệu anh thích ăn nhất bỏ vào ngăn lẩu đầy ớt. Thanh Thanh nhìn nồi lẩu đang nấu cho sôi mà lòng nôn nóng vô cung, nước lăn lăn sôi Lập Hoành gắp một miếng bò ba chỉ đưa đến bên miệng cô, Thanh Thanh cũng không để ý lập tức ăn ngay còn chưa ý thức được môi mình nhẹ chạm vào đầu đũa anh dùng. Rau nấm dễ hút nước lẩu nên không thể quá cay nếu không sẽ bị sặc mà ớt xanh cắt khúc lớn vừa hay có vị cay vô cùng nhẹ tê tê đầu lưỡi kích thích vị giác đến tê liệt. Nước lẩu thơm cay, thịt mềm ngon, cola sảng khoái đúng là mỹ vị nhân gian. Lòng Thanh Thanh âm thầm bái Lập Hoành làm sư phụ. "Ngon không?" Vẫn là câu hỏi cũ. "Rất ngon" Thanh Thanh bây giờ còn có lý trí sao. "Em muốn được ăn nhiều món ngon hơn không?" "Muốn a" "Vậy cho anh phương thức liên lạc đi, có món ngon sẽ gọi cho em" "780526***" "Em tên là gì?" "Vu Thanh Thanh" "Nhà em ở đâu anh tới đón em đi ăn" "Số 23 khu biệt thự Đế Hoàng. " "Ồ, thế em có bạn trai chưa. " "Chưa ạ" "Được rồi được rồi, ăn ăn" Hai người lại tiếp tục tiến trình hưởng thụ ẩm lực tuyệt diệu. Đến khi tài xế đến trước cửa quán, gọi điện báo cho cô là hôm nay ông chủ về nhà sớm Thanh Thanh mới tạm biệt Lập Hoành ra về. Nhìn bóng dáng cô đi có chút chậm chạp vì căng no Lập Hoành có chút dở khóc dở cười, xem ra chiêu này sau này anh phải truyền thụ lại cho con mới được. _____________________ Tại căn hộ Bách gia, trước đó là Trần gia cách đó không xa một chiếc taxi đậu đã lâu. Sở Oanh Oanh trong xe hậm hực tức giận liên tục nhấn vào dãy số trên màn hình đã hơn mười cuộc mà điện thoại vẫn phát ra giọng nói quen thuộc đó. Cả tuần nay không thấy Bách Duật hẹn cô ta, cô ta còn tưởng là hắn bận làm dự án, không ngờ mua chuộc tiếp tân lại biết được hắn không hề đến công ty, mới đầu còn tưởng Bách Duật quấn lấy Ngạn Doanh nhưng mà Ngạn Doanh vẫn lên lớp học đều còn hắn ta hỏi thăm trên khóa trên thì cả cái rắm cũng không thấy đâu. Đậu xe ở đây cũng đã gần hết buổi sáng mà không thấy tăm hơi, mấy ngày hôm nay gọi điện thoại đều tắt máy. Không đến công ty, không đến trường, không về nhà, chắc là bận cặp kè với con nào rồi đó sao. Lần cuối cùng Sở Oanh Oanh gặp Bách Duật là ở gần nhà hàng đồ Tây, trên người hắn ta toàn là mùi nước hoa phụ nữ, còn dẻo miệng là người phụ nữ đó vô tình va phải. Hôm nay nghĩ kỹ lại cô ta mới nhận ra mùi nước hoa này không hề rẻ tiền, ai lại có thể xịt nhiều đến nỗi va một cái là bám mùi. Chắc chắn là va, va trên giường rồi, tên khốn kiếp này.