Trọn Kiếp Yêu

Chương 10: Vạn người hâm mộ

07-09-2024


Trước Sau

Tình hình hồi phục vết thương của Bùi Hoan tốt hơn dự kiến.
Lúc đó, bác sĩ xử lý tương đối kịp thời, sau lại không bị nhiễm trùng.
Những ngày đầu, cô đau đến mức không thể chợp mắt, hôm nào cũng phải truyền thuốc.
Dần dần, tình trạng mới đỡ hơn.
Điều bất tiện duy nhất là Bùi Hoan bị thương bên tay phải.
Ngoài ăn cơm, cô còn gặp không ít khó khăn trong sinh hoạt thường ngày.
“Hôm nay Tùy Viễn đã hỏi giúp em rồi, khoảng một tuần nữa là có thể tháo chỉ.
” Hoa Thiệu Đình đưa váy ngủ cho Bùi Hoan, đứng tựa vào cửa phòng tắm: “Em thật sự có thể tự tắm rửa?”.
Bùi Hoan ôm váy đi vào trong: “Anh đừng gọi thím Lệ nữa… Mọi người đều nói thím ấy rất thích hóng hớt chuyện của người khác, hai hôm trước cứ hỏi em suốt”.
Việc khác còn tạm ổn, chỉ có tắm rửa thì đúng là vấn đề lớn.
Hoa Thiệu Đình bảo một người phụ nữ có tuổi ở Lan Phường đến giúp cô.
Kết quả, Bùi Hoan lại phải tán gẫu với bà.
Hoa Thiệu Đình cười: “Thím ấy mấy năm không gặp em, tất nhiên sẽ hiếu kỳ”.
Anh quan sát cô từ đầu đến chân: “Tôi bảo Cố Lâm thì em ngại, nhờ bà thím quen biết từ nhỏ thì em lại bị hỏi chuyện đến bực mình”.
Bùi Hoan sợ anh đưa ra đề nghị nào đó, thuận thế khép cửa: “Em tự tắm được, không sao đâu”.
Anh đành đứng ngoài nhắc nhở cô: “Không được chạm một giọt nước đâu đấy, nếu không xong thì nhớ gọi tôi”.
Hoa Thiệu Đình quay về phòng ngủ của Bùi Hoan pha trà.
Phòng ngủ nối liền phòng tắm, từ đây có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Anh ngẫm nghĩ, Bùi Hoan tắm bồn nên chỉ dùng một tay cũng không sao, cùng lắm hơi bất tiện chứ không đến nỗi bị ngã hay va chạm.
Hoa tiên sinh hiếm có dịp đích thân động tay.
Vị trà nhàn nhạt thích hợp uống buổi tối.
Anh trần qua chén tử sa[1], không sợ nóng mà từ từ nắm trong lòng bàn tay.
Anh vừa cầm ấm trà, bên trong nhà tắm vang lên tiếng động lớn.
[1] Tử sa: Một loại đất sét chất lượng cao ở huyện Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô chuyên để làm ấm chén trà.
Hoa Thiệu Đình không vội vàng, chậm rãi rửa qua ấm và chén trà.
Trong lúc đợi nước sôi, anh mới mở miệng gọi: “Bùi Bùi”.
Bên trong hình như bị rơi đồ.
Hoa Thiệu Đình đi đến cửa nhà tắm, lại gọi cô: “Bùi Bùi”.
Bên trong quả nhiên không còn tiếng động.
Một lúc sau, Bùi Hoan lên tiếng: “Anh đừng vào đây”.
Hoa Thiệu Đình cười khẽ.
Tay anh vốn lạnh lẽo nên cầm cốc trà vừa được trần nước sôi đặc biệt dễ chịu.
Anh cất giọng biếng nhác: “Tôi đâu có nói…”.
Sau đó, anh đẩy cửa đi vào.
Nhà tắm quả nhiên vô cùng bừa bãi.
Giá treo khăn mặt ở trên tường rơi xuống.
Bùi Hoan ở trong bồn tắm, tay phải giơ lên cao.
Nghe tiếng động, cô liền quay đầu.
Tóc cô ướt một nửa, nước chảy xuống bờ vai.
Cô luống cuống nhìn anh, nhìn như con mèo vừa bị rơi xuống nước.
Bùi Hoan không hề có phản ứng.
Cho tới khi Hoa Thiệu Đình cúi xuống nhặt váy ngủ và quần áo lót vứt dưới sàn nhà, cô mới kêu “a” một tiếng rồi ngồi thụp xuống nước.
Bùi Hoan đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.
Cô cố cất giọng bình tĩnh: “Anh đi gọi thím Lệ vào đây đi”.
Hoa Thiệu Đình thản nhiên cầm chén trà đi tới.
Anh chẳng thèm cúi người, đá bay cái giá treo khăn mặt sang một bên.
Sau đó, anh ngồi xuống mép bồn tắm.
Bồn tắm làm bằng đá cẩm thạch màu vàng ấm áp.
Gương mặt Bùi Hoan hồng hào, còn đọng đầy những giọt nước, đôi mắt mờ mịt hơi nước nhìn anh đăm đăm.
Hoa Thiệu Đình chợt nhớ đến mùa xuân năm nào, anh quên mất lúc đó Bùi Hoan bao nhiêu tuổi, chỉ biết cô vừa bướng bỉnh vừa nóng nảy.
Có lần, anh bận việc cả đêm, sáng sớm hôm sau mới về.
Vừa đi vào Hải Đường Các, anh liền nhìn thấy Bùi Hoan ôm con mèo nhỏ đứng ở cửa.
Cô hay ngủ nướng, bình thường đi học gọi mãi mới dậy.
Vậy mà hôm đó cô dậy rất sớm.
Anh tiến lại gần hỏi cô làm gì, cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mà không lên tiếng.
Cuối cùng, cô thả con mèo xuống, tức giận bỏ đi.
Hoa Thiệu Đình làm sao không hiểu tâm tư của thiếu nữ.
Đối với đàn bà, anh chưa từng do dự bao giờ.
Chỉ riêng với Bùi Hoan, anh lần chần mãi vẫn không thể quyết định.
Anh muốn đợi cô lớn thêm một chút, bởi vì sợ sau này cô sẽ hối hận.
Nhiều năm sau, Hoa Thiệu Đình nói với Cố Lâm, những người đi theo anh, phần lớn đều không có kết cục tốt lành.
Biết rõ là hố lửa nhưng con người vẫn cứ khao khát.
Anh bỏ nhiều tâm tư xây một tòa thành, cuối cùng cũng nhốt cô ở trong đó.
Hơi nước nóng khiến lòng người xao động.
Hoa Thiệu Đình giơ tay chạm vào mặt Bùi Hoan, đồng thời mở miệng: “Nhân diện hoa đào[2]”.
[2] Nhân diện hoa đào: Nghĩa đen chỉ người con gái có gương mặt xinh đẹp như hoa đào.
Nghĩa bóng hình dung đôi nam nữ sau khi chia tay, người đàn ông nhớ nhung khôn nguôi.
Bùi Hoan né tránh, từ từ di chuyển sang đầu bên kia bồn tắm.
Hoa Thiệu Đình cất giọng vô cùng bình thản: “Em cứ tắm tiếp đi”.
Bùi Hoan tức đến nỗi không buồn lên tiếng.
Hoa Thiệu Đình cũng chẳng ra ngoài.
Anh vừa nhìn cô vừa uống trà.
Một lúc sau, anh đột nhiên ngậm miệng chén, để hai tay được tự do.
Bộ dạng của anh luôn có vẻ uể oải biếng nhác, nhưng hành động này bộc lộ sự nguy hiểm rõ ràng, khiến Bùi Hoan không dám động đậy.
Hoa Thiệu Đình nhướng mày nhìn cô.
Bùi Hoan rất quen thuộc với ánh mắt khác thường này, hơi thở hỗn loạn trong giây lát.
Cô định ra khỏi bồn tắm nhưng vừa lấy khăn mặt, cổ tay trái của cô đã bị anh nắm chặt.
Tay anh vừa cầm cốc trà nóng nên rất ấm áp.
Anh thuận thế kéo cô ra khỏi bồn tắm.
Bùi Hoan không ngờ anh hành động nhanh như vậy, giật mình kêu thành tiếng.
Do lực kéo hơi mạnh, cô liền bám vào người Hoa Thiệu Đình theo bản năng, mới không bị trượt ngã.
Quần áo Hoa Thiệu Đình dính đầy nước, còn cô không mảnh vải che thân ở trong lòng anh.
Bùi Hoan bực tức giơ tay lấy tách trà khỏi miệng Hoa Thiệu Đình bỏ sang một bên rồi ôm cổ hôn anh.
Hoa Thiệu Đình nhếch miệng đáp trả nụ hôn của cô.
Một lúc sau, anh rời khỏi môi Bùi Hoan, vừa hôn vừa cắn xuống đến cổ và xương quai xanh.
Anh cắn hơi mạnh, khiến cô so vai nhưng chẳng có sức lực đẩy ra.
Cuối cùng, Bùi Hoan bất chấp tất cả, kéo thẳng Hoa Thiệu Đình vào bồn tắm.
Dưới làn nước nóng, Hoa Thiệu Đình giữ tay phải của cô để tránh chạm đến vết thương.
Sau đó, anh định kéo Bùi Hoan ra ngoài.
Nhìn bộ dạng ướt rượt của anh, cô chợt nảy ra một ý định.
Ai nói chỉ Hoa tiên sinh mới có thể trêu ghẹo phụ nữ?Bùi Hoan không chịu buông tay.
Ỷ vào việc anh kiêng dè vết thương của mình, cô ôm hôn Hoa Thiệu Đình, đồng thời kéo anh xuống nước.
Ánh mắt Hoa Thiệu Đình tối thẫm.
Bùi Hoan còn không sợ chết, thọc đầu ngón tay vào vai anh, tạo khoảng cách an toàn rồi bày ra vẻ mặt vô tội: “Anh đừng quấy rối nữa, em vẫn chưa tắm xong”.
Hoa Thiệu Đình vuốt ve từ thắt lưng Bùi Hoan xuống dưới, làm cô không dám động đậy.
Anh áp sát, ngậm vành tai cô, thì thầm: “Để tôi tắm cho em”.
Trên cổ tay Hoa Thiệu Đình đeo chuỗi hạt bằng gỗ quý hiếm mà bình thường anh coi như bảo bối, bây giờ ngâm dưới nước mà anh chẳng hề bận tâm.
Bùi Hoan biết khó khăn lắm anh mới kiếm được, cảm thấy hơi xót ruột, cô liền cởi chuỗi hạt đặt sang bên cạnh.
Thấy cô vẫn còn rảnh nghĩ chuyện khác, Hoa Thiệu Đình liền đè người cô vào thành bồn tắm.
Bùi Hoan bắt đầu không cười nổi, kêu một tiếng: “Em sai rồi”, đồng thời giơ tay phải ra hiệu cho anh bình tĩnh một chút: “Đừng, để em tự tắm”.
Hoa Thiệu Đình liền buông tay, tựa vào thành bồn: “Ừ, em tắm đi”.
Bùi Hoan chịu thua, hờn dỗi cắn môi nhìn anh.
Bắt gặp vẻ mặt ấm ức của cô, Hoa Thiệu Đình mềm lòng, liền nhoài người ôm hôn cô, đồng thời thò tay xuống nước.
Bùi Hoan muốn trốn tránh nhưng thân thể mềm nhũn trong lòng anh.
Hoa Thiệu Đình không bỏ qua từng tấc da thịt trên thân thể Bùi Hoan.
Anh nheo mắt, ghé sát mặt cô hỏi nhỏ: “Có chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua, em né tránh làm gì chứ?”.
Cô không dám ngẩng mặt.
Sau khi đùa với lửa, cô chỉ làm con rùa rụt đầu trốn trong lòng anh như trước đây.
Phòng tắm tối mờ, hơi nước mông lung, hai người không nhìn rõ đối phương.
Năm xưa do còn ít tuổi nên Bùi Hoan khó tránh khỏi non nớt.
Rời xa anh sáu năm, bây giờ anh chạm vào người, cô vẫn có phản ứng như trước kia.
Điều này càng khiến Hoa Thiệu Đình không thể khống chế bản thân.
Hoa tiên sinh có một tật xấu, lúc ái ân đặc biệt thích giày vò đối phương.
Hôm nay ở dưới nước, hoàn cảnh quá kích thích nên Bùi Hoan nhanh chóng buông áo giáp đầu hàng.
Bàn tay anh khiến toàn thân cô khó chịu.
Cô giống con cá rời khỏi mặt nước, trong khi anh vẫn không tiến vào.
Khi đặt tay lên bụng cô, Hoa Thiệu Đình chau mày hỏi: “Vết sẹo này ở đâu ra vậy?”.
Khí lạnh bao trùm toàn thân Bùi Hoan trong giây lát.
Cô như bị điện giật, bắt đầu trốn tránh, viền mắt cay cay.
Nhưng ngay sau đó, cô liền ôm Hoa Thiệu Đình, hàm hồ giải thích: “Mấy năm trước em bị viêm ruột thừa, chỉ là một cuộc tiểu phẫu ấy mà… Anh đừng bận tâm”.
Sợ anh hỏi tiếp, Bùi Hoan bày ra tư thế đầy mê hoặc, khiến toàn thân cô như bông hoa đào từ từ nở rộ trong nước: “Anh nhanh lên đi…”.
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng thôi không trêu chọc cô nữa.
Anh xoay người Bùi Hoan áp vào thành bồn tắm, để tay cô trên bệ cẩm thạch trơn ướt.
Bùi Hoan cảm thấy nước nóng và anh đồng thời tiến vào.
Cảm giác đáng sợ này khiến thân thể cô như bị đốt cháy.
Cô không nhìn thấy anh, giãy giũa muốn xoay người lại nhưng anh không cho.
Bùi Hoan càng căng thẳng, Hoa Thiệu Đình càng trêu chọc.
Anh cất giọng trầm khàn bên cô: “Sao em sợ đến nước này? Trước đây…chẳng phải chúng ta từng làm ở trong nước rồi còn gì?”.
Cô quay đầu trừng mắt với anh: “Anh nhớ nhầm rồi, với ai hả?”.
Bắt gặp bộ dạng tức giận của cô, Hoa Thiệu Đình cảm thấy thú vị: “Tôi trêu em thôi, ngoan nào”.
Thấy Bùi Hoan như con mèo nhỏ trong lòng mình, Hoa Thiệu Đình bật cười khoái trá.
Bùi Hoan càng tức giận, nhưng bị anh ôm chặt.
Trong lòng cô vô cùng khao khát cảm giác an toàn quen thuộc này, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cổ họng nấc nghẹn.
Phòng tắm chỉ còn lại cảnh triền miên không dứt.
Bùi Hoan ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cổ họng khản đặc.
Hoa Thiệu Đình hỏi câu gì đó nhưng cô không nghe rõ.
Anh quay người cô lại, cô quấn chặt lấy anh.
Theo cử động của anh, Bùi Hoan chợt hiểu ra vấn đề.
Cô liền nhắm mắt.
Hoa Thiệu Đình muốn hôn nhưng cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, chỉ ôm chặt cổ anh, chặt đến mức khiến anh khó thở.
Sau đó, cô thầm thì: “… Anh không cần làm thế, hôm nay là thời kỳ an toàn của em”.
Vào thời khắc cuối cùng, Bùi Hoan đặc biệt ngoan ngoãn, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẽ tự giải quyết, không cần anh bận tâm”.
Hoa Thiệu Đình lặng thinh, nhưng Bùi Hoan có thể cảm nhận được anh đang đau lòng.
Cô lại bồi thêm một nhát nữa: “Bây giờ, em đã nghĩ thông suốt, người như chúng ta… không có tư cách làm cha mẹ”.
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng phát điên, bịt miệng Bùi Hoan không cho cô nói tiếp.
Cô vừa khóc vừa cắn anh.
Đổi lại, anh càng chuyển động mạnh hơn, khiến cô không thể thốt ra lời.
Cảm giác áp bức đáng sợ của anh khiến toàn thân cô run rẩy.
Anh tàn nhẫn khống chế, không cho cô thoát, trong khi lại cất giọng dịu dàng bên tai cô: “Là tôi tạo nghiệp chướng, không liên quan đến em”.
Rất nhiều chuyện Bùi Hoan không hiểu, còn anh cũng không muốn cho cô biết.
Nước mắt chảy giàn giụa, Bùi Hoan không biết làm cách nào để Hoa Thiệu Đình hiểu, cuộc đời này cô yêu phải một tên ác ma, nhưng đến nay, cô vẫn không hề hối hận.
Đây chính là niềm kiêu hãnh giúp cô không bị gục ngã trong khoảng thời gian rời xa anh.
Ở một khoảnh khắc, trăm ngàn cảm xúc cùng ùa đến, đầu óc Bùi Hoan trống rỗng, toàn thân không còn chút sức lực.
Hoa Thiệu Đình ôm chặt Bùi Hoan vào lòng: “Nhỡ tôi đi sớm, em còn trẻ như vậy, một mình nuôi con lớn khôn thế nào? Làm sao có thể giải thích với nó? Chỉ nghĩ đến chuyện này là tôi lại đau lòng”.
Tình cảm nồng đậm đến mức nào cũng có ngày tan thành mây khói.
Đợi đến khi vật còn người mất, anh không nhẫn tâm để cô lại một mình, ôm hồi ức một cách phí công vô ích.
Cuộc đời con người không cần rầm rầm rộ rộ, vạn người hâm mộ.
Bởi đến cuối cùng, tiền tài danh lợi cũng chỉ là phù du, vô vị.
Một đời một kiếp quá xa xôi, anh chỉ muốn giữ thời khắc này.
Anh đã qua độ tuổi ngông cuồng tự đại tùy tiện đưa ra lời hứa từ lâu.
Anh chỉ muốn người phụ nữ trong lòng sau này không phải chịu khổ.
Đêm mùa đông tĩnh mịch đến mức con người dễ nảy sinh ảo giác.
Sau cơn điên cuồng, đôi nam nữ sẽ thường ôm nhau chìm vào giấc nồng.
Hoa Thiệu Đình tắt đèn.
Bóng tối và sự yên bình khiến anh có cảm giác cứ tiếp tục như vậy âu cũng là thiên trường địa cửu.
Anh áp mặt vào mái tóc mềm mại của Bùi Hoan, thở dài: “Em đừng nghĩ chuyện gì tôi cũng có cách giải quyết.
Tôi chỉ là người bình thường, em kết hôn với Tưởng Duy Thành, tôi đố kị đến mức muốn giết chết cậu ta… Vì vậy Bùi Bùi, chúng ta cứ sống thế này, không cần có con, tương lai khỏi cần bận lòng, được không em?”.
Bùi Hoan buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Cô “hừm” một tiếng, quay người đối diện anh.
Điều hòa hơi nóng, cô kéo chăn khỏi người, bất chợt vỗ đầu anh như dỗ trẻ nhỏ: “Anh đừng hễ mở miệng là nhắc đến từ chết.
Anh sẽ không chết”.
Ngẫm nghĩ vài giây, cô lại sờ mặt anh: “Em còn chưa đồng ý để anh chết, anh dám?”.
Hoa Thiệu Đình ngẩn người.
Anh thuận theo động tác của Bùi Hoan, cắn nhẹ ngón tay cô.
Bùi Hoan liền thu tay về, anh mỉm cười kéo cô vào lòng: “Em định tạo phản đấy à?”.
Bùi Hoan cười khẽ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở của cô nóng hổi, thân hình mềm mại nằm trong vòng tay anh.
Hoa Thiệu Đình nghĩ, trong cuộc đời này có rất nhiều người sợ anh hay bày mưu tính kế để hạ bệ anh, đúng là vô nghĩa.
Anh chỉ cần một đêm yên bình như đêm nay, dù ngày mai đất trời đảo lộn, vạn vật đổi thay, anh cũng cam lòng.
Ngày hôm sau trời đất không đảo lộn, chỉ là có một số việc Trần Phong không thể tự quyết định.
Mới sáng sớm, anh ta đã tới Hải Đường Các để báo cáo tình hình với Hoa tiên sinh.
Người giúp việc nói Hoa tiên sinh đang ở trong phòng của Tam tiểu thư, kêu anh ta đợi ở ngoài, Trần Phong tưởng Hoa Thiệu Đình đi thay thuốc cho Bùi Hoan.
Kết quả, anh ta đợi đến hơn mười giờ, Cố Lâm tới để hỏi bữa trưa ăn gì, anh ta vẫn không được vào gặp.
Cố Lâm đi ra, tựa người vào con sư tử đá nằm ngoài cửa, lắc đầu: “Hoa tiên sinh vẫn chưa thức giấc”.
Trần Phong “ờ” một tiếng, châm điếu thuốc, vừa hít một hơi vừa lắc đầu cười: “Cô đã thấy chưa? Đây gọi là quân vương từ nay không thiết triều sớm”.
“Trần Phong, họa từ cái miệng mà ra đấy.
”“Thì chỉ có hai chúng ta nói đùa cho đỡ chán thôi.
Hừm… Nương nương quay về đúng là phiền phức thật, muốn báo cáo công việc nghiêm túc cũng phải đợi chán chê.
” Trần Phong tỏ ra mất kiên nhẫn.
Cố Lâm liếc anh ta.
Cô vừa định mở miệng, người giúp việc báo Hoa tiên sinh đã thức dậy.
Cố Lâm sai người vào dọn dẹp trước, còn mình ở lại hỏi nhỏ Trần Phong: “Chuyện gì vậy?”.
“Đại đường chủ còn nhớ A Thất không? Tại bữa tiệc gia đình, Hoa tiên sinh trừng phạt anh ta.
Anh ta đã về miền Nam, nhưng mấy hôm nay, có người truy sát anh ta.
A Thất đã trốn được, còn em trai của anh ta bị đánh chết.
Hiện tại, A Thất đang ở thành phố Mộc, dẫn theo một số đàn em, muốn gặp lão hồ ly.
Chuyện này tôi đâu dám tùy tiện xử lý, Đại đường chủ cũng đừng nhúng tay vào, để xem ý của lão hồ ly thế nào đã.
”Cố Lâm hơi ngạc nhiên: “Lúc đó, Hoa tiên sinh chỉ phạt một bàn tay A Thất, tức là không có ý trừ khử anh ta”.
“Tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng quan trọng là bây giờ anh ta mới nói thật.
Chuyện xảy ra ở bữa tiệc gia đình không chỉ vì anh ta đến muộn.
Thời gian trước đó, miền Nam xảy ra vụ buôn lậu, đụng độ băng nhóm khác.
A Thất không giải quyết êm xuôi, khiến người của Kính Lan Hội bị thương, mất hết thể diện.
Lúc bấy giờ, Hoa tiên sinh không có phản ứng, đợi đến bữa tiệc gia đình mới trừng phạt A Thất.
Hiện tại người nhà A Thất xảy ra chuyện, người ở miền Nam hoang mang lo sợ.
Anh ta dẫn đàn em đến đây… lấy lý do xin được tạ tội.
Tôi đành thu xếp chỗ ăn ở cho anh ta trước.
”Nói xong, Trần Phong chỉ vào bụng mình: “Cô xem, vụ của A Thất cũng giống tôi.
Tính cách của Hoa tiên sinh ngày càng kỳ quặc, hễ có chuyện là không nể tình.
Bây giờ anh em chẳng khác nào đi trên lớp băng mỏng, suốt ngày nơm nớp bất an.
Thái độ này còn đáng sợ hơn lão hồ ly trực tiếp nổi giận nhiều.
Có quỷ mới biết hôm nào bị anh ta âm thầm xử lý.
Mọi người đều ngủ không yên giấc”.
Cố Lâm muốn nói, cô chưa bao giờ nghe Hoa tiên sinh nhắc đến chuyện này, nhưng chợt nhớ ra, vụ Trần Phong bị thương là có kẻ dùng kế ly gián, vì vậy cô chỉ an ủi một câu: “Anh đợi thêm một lát”.
Hoa Thiệu Đình thay quần áo rồi cùng Bùi Hoan ăn sáng.
Vừa ăn xong, Cố Lâm nói có việc gập cần báo cáo.
Bùi Hoan về phòng mình trước.
Hoa Thiệu Đình cùng Cố Lâm đi sang phòng của anh.
Anh lấy chiếc hộp đựng hạt phỉ thúy, mở ra xem rồi dặn Cố Lâm: “Lát nữa cho cô số điện thoại, cô giúp tôi mời một người đến đây.
Chuỗi vòng này có một cái khóa, đáng tiếc đã bị hỏng”.
Cố Lâm vâng lời, đồng thời đốt trầm hương Bồ Tát.
Người đàn ông ngồi sau bàn vừa nho nhã vừa trầm tĩnh.
Dường như tâm trạng của anh hôm nay rất tốt.
Cố Lâm biết quan sát sắc mặt, cảm thấy Hoa tiên sinh sẽ không làm khó Trần Phong.
Thế là cô trình bày qua sự việc: “Trần Phong đợi ở ngoài cả buổi sáng.
Đây không phải việc làm ăn nên tôi không thể tự quyết định.
Tiên sinh hãy trực tiếp nói chuyện với anh ta”.
Hoa Thiệu Đình mở máy tính.
Vụ việc ở miền Nam quả nhiên kinh động đến người của thành phố Mộc.
Anh lại mở màn hình lớn treo tường.
Trên màn hình hiện ra bản đồ, anh vẽ hai đường màu đỏ, hỏi Cố Lâm: “Cô biết hai tuyến đường này chứ?”.
“Tôi biết.
”“Vào tháng Năm, A Thất bị “lật thuyền” trên tuyến đường này, không chỉ đánh mất thứ mà tôi bỏ hai năm đàm phán mới ký được hợp đồng, còn mất cả thể diện.
Kính Lan Hội chưa bao giờ xảy ra chuyện ở tuyến đường này.
” Hoa Thiệu Đình nhìn Cố Lâm: “Cũng vì gia đình của A Thất nên tôi mới để lại một bàn tay cho cậu ta.
Dù sao, từ đời bố cậu ta đã phụ trách khu vực miền Nam”.
Cố Lâm gật đầu: “Có phải tiên sinh… không yên tâm? Gần đây ở miền Nam có kẻ truy sát anh ta?”.
Hoa Thiệu Đình dõi mắt lên tấm bản đồ, mỉm cười: “Mọi người đều cho rằng tôi không yên tâm à? Được rồi, cô gọi Trần Phong vào đây”.
Trần Phong kể lại một cách sống động chuyện của A Thất.
Anh ta dưỡng thương vất vả thế nào, dù mất một bàn tay nhưng chưa bao giờ tỏ ra oán trách.
Nhưng khi anh ta quay về miền Nam, nơi đó không một ngày bình yên.
Bố A Thất cũng chết trong vụ xung đột, để lại sản nghiệp cho anh ta.
Ở địa phương, gia đình anh ta cũng được coi có vai vế, chuyện mất mặt nhất trong đời chính là vụ xung đột hồi tháng Năm.
A Thất thề từ nay về sau sẽ không để xảy ra sai sót, muốn hỏi có phải Hoa tiên sinh không yên tâm? Anh ta về thành phố Mộc xin tạ tội.
Ai làm người ấy chịu, em trai anh ta đã chết do đỡ đạn thay anh ta.
Bây giờ, anh ta chỉ mong Hoa tiên sinh có thể tha cho đám họ hàng thân thích ở miền Nam.
Hoa Thiệu Đình ngồi sau bàn làm việc lật giở thứ gì đó.
Lúc Trần Phong lên tiếng, anh không hề ngước mắt.
Cho đến khi đối phương nói xong, sắc mặt anh vẫn không thay đổi.
Trần Phong ngượng ngập, ho khan một tiếng rồi gọi anh: “Hoa tiên sinh?”.
“A Thất là người ở miền Nam nên không biết rõ tính tôi, chẳng nhẽ chú cũng không hiểu?” Hoa Thiệu Đình tiếp tục xem hợp đồng, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Trần Phong vội cúi đầu.
Trong phòng thoang thoáng mùi hương như có như không.
Hoa Thiệu Đình mặc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác áo len lông cừu.
Căn phòng luôn giữ nhiệt độ ấm áp nên anh không kéo khóa.
Ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ phía sau chiếu vào người anh.
Trần Phong im lặng hồi lâu.
Hoa tiên sinh nói tiếp: “Lúc đó, tôi để A Thất giữ lại một bàn tay, có nghĩa tôi chỉ lấy một bàn tay.
Phép tắc rõ rành rành, cậu ta không phạm lỗi, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu ta.
Một khi cậu ta phạm sai lầm, nên trừng phạt thế nào, tôi đã xử lý xong rồi.
Rốt cuộc là mắc bệnh nghi ngờ hay trong lòng có quỷ?”.
Trán Trần Phong rịn mồ hôi.
Câu nói này chỉ A Thất nhưng rõ ràng nhằm vào anh ta.
“Chú hãy đi nói với A Thất, tôi không có hứng thú chơi mấy trò bí hiểm.
Người mà tôi muốn trừ khử sẽ không thể sống đến ngày thứ hai.
”Trần Phong gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Đến cửa, anh ta đột nhiên quay đầu hỏi: “Tiên sinh, em trai A Thất vô duyên vô cớ mất mạng.
Anh ta vì chuyện này mới khó chịu trong lòng.
Tiên sinh có thể cho biết, vụ em trai A Thất có phải do tiên sinh….
”.
Hoa Thiệu Đình ngước mắt nhìn Trần Phong, đột nhiên ném tập giấy tờ trong tay về phía anh ta.
Trần Phong lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị ném trúng người, hóa đá ngay tại chỗ.
Hoa Thiệu Đình biếng nhác tựa vào thành ghế phía sau, đồng thời cất giọng bức người: “Còn phải hỏi? Vậy thì chú hãy bảo A Thất quan tâm đến chú và Trần Dữ.
Chỉ cần hai chú còn sống, tôi không rảnh đi giải quyết cậu ta”.
Trần Phong như bị dội một thùng nước lạnh.
Anh ta kính cẩn cúi xuống nhặt mấy tờ giấy rồi đặt lên bàn làm việc của Hoa Thiệu Đình.
Cả quá trình đó, người đàn ông ngồi sau bàn tiện tay cầm một vật trang trí bằng gỗ mun lên chơi, mắt không rời khỏi anh ta, đến mức sống lưng Trần Phong lạnh toát.
“Vâng, tôi đã hiểu ý của Hoa tiên sinh.
”Trần Phong vội vàng rời phòng.
Khi khép cửa, anh ta mới phát hiện hôm nay thời tiết u ám, sắc trời mù mịt khiến lồng ngực anh ta khó chịu.
Cố Lâm không biết đi đâu, ngoài sân của Hải Đường Các không một bóng người, đặc biệt yên tĩnh.
Trần Phong chửi thầm: “Đúng là xúi quẩy”.
Lão hồ ly ức hiếp người quá đáng.
Anh ta sống sung sướng trong nhung lụa bao năm nên chắc đã quên mất một điều, thỏ bị dồn đến đường cùng sẽ cắn người.
Nếu không phải chú anh ta nhất thời hồ đồ, lão hồ ly bệnh tật đã chết ở ngoài đường, chứ làm gì được ngồi ở trên cao dọa dẫm người khác như bây giờ.
Suy cho cùng, lão hồ ly được như ngày hôm nay cũng là nhờ Trần gia.
Không có Trần gia, làm gì có anh ta.
Trần Phong đi dọc theo hành lang, bực tức đấm mạnh tay vào cây cột gỗ.
Không biết mùa đông bao giờ mới qua đi.
Bùi Hoan cầm di động, khoác áo ra ngoài.
Cô không đi về phía cổng chính, mà vòng qua rừng cây ở đằng sau Hải Đường Các.
Mấy ngày nay, tay không còn đau như trước.
Lâu lắm không hoạt động, cô muốn đi dạo, nhân tiện gọi điện thoại.
Đằng sau dãy cây hải đường không xa là một rừng cây nhỏ có thể tản bộ.
Đáng tiếc bây giờ là mùa đông, cành cây trơ trọi, chẳng có sinh khí.
Bùi Hoan đi bộ hai vòng rồi ngồi tựa vào tảng đá, gọi điện cho trại trẻ mồ côi.
“Sênh Sênh gần đây thế nào? Tôi bị ốm một thời gian nên không thể đến thăm con bé.
”Bùi Hoan nhớ con gái chết đi được, nói dăm ba câu liền bảo bọn họ đi tìm Sênh Sênh.
Nhưng hôm nay không biết con bé bị làm sao, mới nói với cô hai câu đột nhiên nấc nghẹn.
Bùi Hoan hoảng hốt: “Sao thế? Ai bắt nạt Sênh Sênh phải không?”.
Con bé không lên tiếng.
Một lát sau, đầu kia dường như có người dỗ dành nó, nó mới mở miệng: “Dì Bùi, có phải con bị ốm nên mọi người mới không cần con? Các cô chú đến đây, đều không chịu đưa con đi”.
Bùi Hoan siết chặt điện thoại, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh mới lên tiếng: “Ai nói thế? Bạn nhỏ nào mà chẳng có lúc bị ốm, sẽ khỏi nhanh thôi.
Dì sẽ luôn ở bên con được không? Ngoan, Sênh Sênh nghe lời, đừng khóc nữa.
Một hai hôm nữa dì sẽ đến thăm con”.
Bùi Hoan lại trò chuyện với con bé một lúc.
Nghe nó nói muốn ăn gì, cô liền ghi nhớ trong đầu, để lần sau đi thăm sẽ mua cho nó.
Bùi Hoan lại bảo con bé chuyển máy cho Viện trưởng, khéo léo nói với bà không cần vội tìm gia đình nhận nuôi Sênh Sênh: “Tôi rất thích con bé.
Sênh Sênh có duyên với tôi, vài ngày nữa tôi sẽ đi làm thủ tục nhận nuôi… Tôi sẽ đưa con bé đi”.
Trong lòng Bùi Hoan rất buồn, lại không thể giải thích rõ ràng.
Nhưng Viện trưởng cũng nghe ra điều bất thường, tưởng cô có áp lực lớn trong công việc, khuyên cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Thật ra tôi cảm thấy, nếu Bùi tiểu thư nhận nuôi Sênh Sênh, chúng tôi hoàn toàn yên tâm.
Chỉ có điều, công việc của cô tương đối đặc thù, bên nhà Tưởng tiên sinh chắc cũng không dễ dàng chấp nhận con bé.
”Người ở Huệ Sinh đương nhiên không bao giờ dò hỏi, nhưng bọn họ đều cho rằng Bùi Hoan kết hôn với Tưởng Duy Thành bao năm mà không thể sinh con, nên cô mới thích chăm sóc trẻ mồ côi như vậy.
Họ đoán cô nhìn trúng Sênh Sênh nhưng do tính chất công việc nên không tiện nhận nuôi.
Bùi Hoan lên tiếng: “Sau này, nhiều khả năng tôi sẽ rời khỏi làng giải trí nên điều Viện trưởng e ngại không thành vấn đề.
Căn bệnh của Sênh Sênh không thể kéo dài lâu, tôi nhận nuôi con bé để tiện chăm sóc”.
Nói xong, cô lại nhờ Viện trưởng xem Sênh Sênh có uống thuốc đúng giờ không, nếu phát bệnh phải thông báo cho cô ngay.
Sau khi cúp điện thoại, lòng Bùi Hoan nặng trĩu.
Bây giờ, Sênh Sênh đã bắt đầu hiểu chuyện, cứ để con bé ở môi trường như vậy thì thật sự thiếu trách nhiệm, nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác.
Sênh Sênh đã chết đi sống lại một lần.
Nếu Hoa Thiệu Đình biết được, chắc chắn anh sẽ không tha cho con bé.
Bùi Hoan đã mấy lần thử thăm dò thái độ của anh.
Tuy nhiên… Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm qua, trong lúc quấn quýt thân mật nhất, anh cũng không đồng ý.
Cô thật sự chẳng nuôi bất cứ tia hy vọng nào ở anh.
Sáu năm trước, khi Hoa Thiệu Đình sai người ép cô bỏ cái thai, bọn họ đã định kết cục.
Cô và anh không thể đi đến tận cùng.
Bùi Hoan sớm muộn cũng sẽ tìm ra chị gái, sau đó đưa cả Sênh Sênh rời khỏi nơi này.
Nửa cuộc đời sau, cô sẽ không cần nằm mơ, không vọng tưởng, không cần nhớ tới tình yêu và nỗi hận năm xưa nữa.
Cuộc đời như một vở kịch, khởi đầu càng rầm rộ bao nhiêu, kết thúc sẽ càng ảm đạm bấy nhiêu.
Cô rất yêu anh, nhưng cũng kiên quyết rời xa anh.
Bùi Hoan rảo bước nhanh về phòng.
Cô muốn xác nhận xem tay mình bao lâu nữa mới có thể cắt chỉ.
Cô còn nhiều thủ tục cần làm.
Bởi vì tư duy hỗn loạn nên cô không để ý ở đằng sau có một người chậm rãi bước ra khỏi tảng đá sau khi cô rời đi không bao lâu.
Trần Phong rút điện thoại nhắn tin cho Cố Lâm.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hôm nay không tồi, tuy bị bực bội ở chỗ Hoa Thiệu Đình nhưng ít nhất, anh ta cũng tình cờ xác nhận một sự việc quan trọng.
“Cô ta đúng là giấu một đứa bé ở trại trẻ mồ côi.
”Gần hết năm, tay phải của Bùi Hoan được cắt chỉ.
Tuy nhiên, cô vẫn cần một thời gian để hồi phục.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi phát hiện mình không cầm nổi cây bút lông, Bùi Hoan vẫn khó có thể chấp nhận.
Cho đến tết Dương lịch, cô mới có thể điều khiển ngón tay cầm đồ vật đơn giản.
Khi tay phải hồi phục tương đối, Bùi Hoan và Tưởng Duy Thành đi làm thủ tục ly hôn.
Tất cả diễn ra thuận lợi, Tưởng Duy Thành cũng đã bình phục.
Sau khi hoàn tất thủ tục, anh còn đưa cô đi ăn tối.
Sáu năm qua, hai người chưa bao giờ đối diện nhau bằng thái độ thẳng thắn và bình thản như thời khắc này.
Tưởng Duy Thành đã nhờ người giúp Bùi Hoan chuẩn bị những thủ tục cần thiết liên quan đến việc nhận con nuôi.
Anh đưa tập tài liệu cho cô: “Tôi cũng thương Sênh Sênh.
Dù Huệ Sinh là trại trẻ mồ côi có điều kiện tốt nhất nhưng sao có thể bằng sự chăm sóc của mẹ ruột”.
Trong lòng Bùi Hoan có nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Tưởng Duy Thành, cô không thể thốt ra lời.
“Em không có gì để báo đáp anh.
” Cô chỉ có thể thật thà bộc bạch.
Tưởng Duy Thành có ơn với cô, bao nhiêu năm qua đều không thay đổi.
Anh rót ly rượu vang đưa cho cô.
Hai người cùng uống cạn, anh trầm ngâm nhìn chiếc ly không, kên tiếng: “Đây chỉ là tiện tay mà thôi.
Cho dù em là một người bạn bình thường, tôi cũng sẽ giúp.
Người nhà họ Tưởng không hẹp hòi như vậy”.
Bùi Hoan quyết định không tiếp tục khách sáo với anh, cúi đầu chậm rãi ăn.
Tưởng Duy Thành lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới hỏi: “Hai người định bao giờ kết hôn?”.
Bùi Hoan lắc đầu.
Tưởng Duy Thành trầm mặc.
Bùi Hoan ngẫm nghĩ rồi mỉm cười với anh: “Em và Hoa Thiệu Đình chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hồi mười mấy tuổi, còn nặng tâm tư của trẻ con, em rất muốn gả cho anh ấy, bây giờ ngược lại, sao cũng được”.
Người đàn ông ở vị trí đối diện đặt dao nĩa xuống bàn, nói nhỏ: “Bùi Hoan, tôi tưởng em kiên quyết ly hôn với tôi, là muốn bỏ qua tất cả, quay về bên anh ta”.
Nhưng qua thái độ, xem ra cô có dự tính khác.
Biết anh nhìn ra tâm tư nên Bùi Hoan không phủ nhận cũng chẳng giải thích.
Tưởng Duy Thành không hỏi thêm điều gì, yên tĩnh thưởng thức bữa tối.
Ăn xong, anh tiễn Bùi Hoan ra cửa.
Vừa bước sang năm mới, tòa nhà vẫn chưa dỡ tấm biển đếm ngược màu đỏ khổng lồ.
Trên đường phố, người đi lại tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tưởng Duy Thành đẩy cửa kính cho cô.
Đúng lúc Bùi Hoan chuẩn bị ra ngoài, anh bất chợt kéo tay cô, nói: “Bùi Hoan, tôi không thay số điện thoại.
Ngộ nhỡ có chuyện gì, em hãy gọi cho tôi”.
Câu nói này gần như “đánh” Bùi Hoan trở lại nguyên hình.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, giơ tay ôm anh: “Anh yên tâm”.
Con đường cô chọn, ai cũng nhìn ra vô cùng gian nan trắc trở.
Một cái ôm từ biệt lịch sự nhưng Tưởng Duy Thành mãi vẫn không chịu buông tay.
Cuối cùng, Bùi Hoan mỉm cười, lùi lại phía sau: “Em thật sự phải về rồi”.
Tưởng Duy Thành buông người cô.
Bùi Hoan đi xuống phố.
Chợt nhớ ra một chuyện, cô liền thò tay vào túi áo, nắm chặt chiếc hộp nhỏ.
“A Thành, anh không định nhận lại chiếc nhẫn thật sao?” Cô quay người hỏi anh.
Tưởng Duy Thành lắc đầu.
Anh mấp máy môi, nói cho cô biết: “Tôi không hối hận”.
Kể từ lúc anh cứu cô, ở bên khi cô sinh con, sau đó là sáu năm đối xử với nhau như khách, trải qua không biết bao nhiêu ngày tháng, nhưng chưa có hôm nào dài đằng đẵng như buổi tối hôm nay.
Bùi Hoan muốn nói lời cảm ơn, nhưng Tưởng Duy Thành không cho cô cơ hội, anh lên tiếng trước: “Tôi không cần.
Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi thì hãy sống hạnh phúc, đừng gọi điện cho tôi”.
Kể từ bây giờ, anh giữ một số điện thoại vĩnh viễn không thay đổi, nhưng thật lòng hy vọng cô không bao giờ gọi đến.
Bùi Hoan còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Duy Thành đã đi xa.
Cô không vội về nhà, mà đi chầm chậm trên đường phố.
Tưởng Duy Thành không nhắc, Bùi Hoan cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ, cô mới phát hiện mình và Hoa Thiệu Đình giống như có thỏa thuận ngầm, không ai hỏi đối phương có muốn đi đăng ký kết hôn hay không?Rất nhiều người cho rằng, tình yêu của đôi nam nữ quen thuộc như người thân sẽ nhạt nhẽo chứ không cuồng nhiệt.
Nhưng tình yêu cuồng nhiệt đến mấy cũng sẽ thay đổi, đối phương yêu bạn, cũng có thể yêu người khác.
Chỉ tình cảm bình thường như đối với người thân, mới là thứ tình cảm bền chắc nhất trong cuộc đời này.
Cô và Hoa Thiệu Đình đã sớm không còn ở giai đoạn cần chứng minh tình cảm, giống như từ trước đến nay, kết hôn không phải vấn đề đáng bận tâm.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!