Y quay lại nhìn mọi vật phía sau, chẳng có chút gì kì lạ cả. Cầm bức thư trên tay nhìn vào nét bút kia lại có chút quen thuộc nhưng không nhớ được chủ nhân. Nhìn kĩ lại trên mũi tên có dấu ấn của Hồng Loan doanh, quân doanh nổi tiếng dưới tay Hoàng Viên tướng quân. Nhớ lúc nhỏ Hoàng Viên tướng quân và Sở Hàn Trung từng có mối giao tình, y cũng từng đến Hồng Loan doanh vài lần. Kẻ đứng sau chắc chắn ẩn ý không nhỏ, cho dù bạn hay thù thì vẫn không nên ở lại nơi này quá lâu... . ----------------... Một canh giờ sau, Sở Tuân đã đứng trên cổng Thiên Thành để đón Lý Trung tướng quân cùng dòng binh sĩ của Hàn Lâm doanh. Dòng binh sĩ được nhìn từ trên cao cứ như đàn kiến đen di chuyển không ngừng. Ngọn cờ đỏ thẫm của Yến Quốc cũng tung bay trong gió. Khung cảnh này lại khiến Sở Tuân có chút xúc động. Những người từ nơi sa trường trở về này đều đã trải qua gian lao khổ ải. Về đến được kinh thành cũng là điều hiếm có. Cổng thành mở lớn, ngay bên dưới chính là hương thân phụ mẫu cùng thê tử của các tướng lĩnh. Người vợ trẻ gặp lại được lang quân sau bao năm xa cách hay người mẹ già chờ được nhi tử trong cảnh loạn lạc binh đao. Âm thanh xung quanh là tiếng vui mừng nức nở, tiếng vui cười và những giọt nước mắt hạnh phúc của cảnh gia đình đoàn tụ. Dòng người đông đúc cũng dần thưa lại, họ về nhà cả rồi. Sở Tuân cuối cùng chỉ biết cười nhẹ cố gắng xoa dịu sự bi thương trong lòng. Một lúc sau Sở Tuân và Lý Trung tướng quân đã có mặt ở Kim Lăng điện để báo cáo về tổn thất của trận giao chiến với Tần quốc khi trước. Con số binh sĩ tử trận lên đến vạn người, phần còn sống có kẻ bị tàn phế, kẻ lại thương tích khắp mình. Thắng lợi lầm này được đổi bằng xương máu của binh sĩ, lẫn nước mắt chua sót của nơi hậu phương tuyền tuyến. Minh Thành sau trận chiến kia cũng trở thành đống tan hoang đỗ nát. Nơi đó vốn quanh năm lạnh lẽo lương thực hiếm hoi nay lại càng khan hiếm. Lần nay vốn dĩ về kinh để trả lại mối thù khi xưa nhưng Sở Tuân cũng còn một mục đích nữa đó chính là xin số lương thảo của triều đình để mang đến Bắc cương. "Bẩm bệ hạ, lần này thần về mong có thể xin được ân huệ của triều đình để cấp lương thảo cứu bá tánh Minh Thành khỏi nạn đói"Hoàng Vi chần chừ một lúc rồi đáp " Được, truyền lệnh của trẫm mang một phần tư số lương thảo trong quốc khố giao cho Sở Thống lĩnh chuyển đến Bắc cương ""Việc này quan trọng, đành giao cho Sở Thống Lĩnh, mong ngươi có thể sớm mang số lương thảo kia đến biên quan"Hắn nở nụ cười có chút tà mị sai người giao chỉ dụ đã được đống dấu xuống cho Sở Tuân. Tuy biết đây là cố tình đẩy mình vào tình thế nguy hiểm nhưng làm sao có thể kháng lại lệnh của bậc đế vương, Sở Tuân đành nhận chỉ. "Cấp báo, cấp báo" tiếng của vị thị vệ bên ngoài làm cả điện huyên náo. "Tâu bệ hạ, bắc cương truyền tin về nơi đó đã bùng phát dịch bệnh. Minh Thành, Ngọc Đô và các thành xung quanh đều bị nhiễm bệnh. Tình hình nguy cấp, xin bệ hạ truyền Thái Y Viện đến giúp đỡ"Thị vệ vừa dứt lời cũng là lúc cả triều đường trở nên hoảng loạn. Biên ải phía bắc là nơi giáp với Tần quốc lẫn Tây Châu, nếu phát sinh ôn dịch thì dễ bề để kẻ khác tấn công. Chỉ trong vài ngày mà dịch bệnh đã truyền khắp phương bắc, nếu không tìm ra thuốc giải sớm, thì e rằng Yến quốc khó mà trụ nổi trong trận đại nạn này. Nhớ lúc tiên đế còn trị vì, từng có trận đại dịch khiến gần một nửa bá tánh Yến quốc vong mạng. Nay biên ải vừa kết thúc chiến tranh lại nối tiếp"Các ngươi im ngay cho trẫm!" Sau tiếng hét của hoàng đế, hết thảy quan lại đều run rẩy sợ hãi, chả ai muốn bị sai đến nơi giá rét ôn dịch kia để mang danh "Thương dân như con" của những vị quan tài đức trọng mà người ta thường hay nói. "Có ai muốn đến bắc cương, thay mặt triều đình giúp đỡ bá tánh không?" Không gian im lặng phăng phắc, trên mặt của những tên quyền cao chức trọng kia là những giọt mồ hôi lạnh toát. Trương Duệ bước lên trước nói "Tâu bệ hạ, lần này đại dịch bùng phát ngay tiết trời đông giá rét, bắc cương lại là nơi hiểm trở vô cùng. Dù gì Sở đại nhân cũng vận chuyển lương thảo đến bắc cương. Hay cứ để ngài ấy ở lại đó một thời gian giúp đỡ bá tánh"Gương mặt gian sảo cùng giọng nói nửa thanh nửa trầm kia khiến Trương Duệ có phần cổ quái. Năm xưa y do đâụ kì khoa bảng nên đỗ Trạng Nguyên, sau này nhờ sự khéo ăn khéo nói mà trở thành "con cờ " quan trọng trong mắt hoàng đế. Câu nói khi nãy chính là nhấm vào Sở Tuân trong khi không có ân oán. Con người này cũng chẳng phải tầm thường. "Khụ, khụ. . " Sắc mặt Hoàng Vi thoáng chút tối lại, giọng cũng khàn hẳn làm thần tử dưới chân có chút lo lắng. Hắn lưỡng lự nhìn Lạc Anh rồi nói "Sở Tuân, không biết ngươi có ý kiến gì?"Sở Tuân trầm ngâm tiến bước nói "Bệ hạ, trận ôn dịch lần này kết thúc vừa sau chiến tranh, nếu triều đình không mau điều động thái y, e rằng rất nhanh chóng Thiên Thành cũng sẽ bị nhiễm dịch""Sở Tuân, trẫm nhờ ngươi lần này ở lại Minh Thành theo dõi tình hình ở đó. Đến khi hồi kinh chắc chắn thưởng hậu" Hoàng Vi nói câu này lại làn nữa đẩy Sở Tuân vào đường cùng. Ôn dịch hoành hành, hiện vẫn chưa có thuốc giải. Thời tiết lạnh hía này lại càng nguy hiểm. Chẳng mai nhiễm phải ôn dịch thù chỉ đành bỏ mình nơi đất khách. Nhưng cũng chẳng cách nào từ chối, Sở Tuân đành thuận theo ý chỉ. "Chính sự quan trọng, ta lệnh Sở Tuân ngày mai xuất kinh dẫn theo phân nữa Thái Y của thái y viện đến Minh Thành. Trong thời gian sớm nhất phải tìm ra thuốc giải" Cứ thế lại một nhiệm vụ nặng nề gánh trên vai. Lần này hiểm hoạ khó lường, chỉ đành thuận theo thiên mệnh vậy. Nhớ khi xưa trong những lần chiến tranh thảm khốc, Sở Tuân và dân chúng Minh Thành cũng có tình nghĩa sâu đậm. Lần này xem như báo đáp ân nghĩa lúc hoạn nạn. "Hoàng huynh, muội cũng muốn góp chút tài mọn giúp đỡ con dân Yến quốc "Sở Tuân giật mình ngoảnh đầu lại, đôi mắt lạnh nhạt của y va phải sự ấm áp nơi đáy mắt Vân Nhiên, cuối cùng lại đành quay đầu né tránh. Vân Nhiên trong bộ y phục lụa hồng bước đến hành lễ với hoàng đế phía trên. Đây cũng là lần hiếm hoi nàng lộ mặt giữa hai hàng văn võ bá quan, cũng vì vậy mà đôi mắt của nhưng kẻ phàm phu kia không thể rời khỏi vẻ đẹp này. Lạc Anh cũng khá bất ngờ với sự xuất hiện của Vân Nhiên. Nhưng chốc lát trong lòng đã có đáp án. Cuối cùng đành ngậm ngùi chấp nhận vậy... "Hoàng muội muốn đến bắc cương? Đây không phải là trò đùa của nhi nữ, đây là chuyện đại sự liên quan tính mạng vạn người. Muội là khuê nữ đài cát, nên ở trong cung cầm kì thi hoạ, đừng động vào đại sự của nam nhân"Gương mặt của Hoàng Vi lại có vẻ đắc ý, cứ như xem vở kịch hay sắp diễn ra trước mắt. " Muội tuy phận nhi nữ yếu mềm, nhưng về y dược cũng tinh thông. Vốn là công chúa một nước vẫn mong có thể góp chút công sức giúp đỡ bá tánh. Vẫn mong hoàng huynh chấp thuận""Nếu muội nói thế ta cũng đành chấp thuận" Cùng lúc Hoàng Vi liếc mắt sang phía Lạc Anh. Nhìn vẻ mặt đau buồn kia y lại có cảm giác kì lạ vô cùng. Lạc Anh trong lòng như lửa đốt tiến lên nói "Bệ Hạ, sức khỏe công chúa suy yếu, không bên đến vùng hoang vu ôn dịch đó"Sở Tuân nhìn lướt thì cũng biết ý đồ của Lạc Anh. Cách đây bảy năm trước suy nghĩ kia chỉ là phỏng đoán, nhưng nay đã xác thực rồi. Lạc Anh chính là yêu thầm Vân Nhiên từ lâu. "Sức khỏe của ta rất tốt. Lạc Anh huynh không cần lo cho ta" Câu nói kia cứ như mũi tên nhọn đâm vào lòng Lạc Anh. Đôi tay gầy khẽ run run. Cùng lúc đó Hoàng Vi từ trên long ỷ nhìn xuống lại vừa khó chịu vừa vui mừng. "Nếu không còn chuyện gì nữa thì bãi triều. Ngày mai Vân Nhiên công chúa sẽ theo Sở Tuân đến biên quan cứu trợ bệnh dịch"Hoàng Vi vừa quay gót thì bỗng loạn choạng ngất xỉu. Cả đám quần thần chạy tới, triều đình bỗng chốc loạn cả lên. Lạc Anh cứ vậy phải ở lại kinh chăm lo tình hình sức khỏe của bậc đế vương. Tuy lòng mong mỏi được ở cùng Vân Nhiên nhưng có lẽ số trời đã định chăng?Sở Tuân đưa mắt trầm ngâm nhìn về phương bắc. Tơ lòng rối ren chẳng làm sao gỡ được, đành tìm vò rượu say vào mộng "Nam Kha"