“Chúng tôi không thể cho cô vào, bác sĩ Trương bảo rằng tình trạng cậu ấy rất nghiêm trọng, tốt nhất đừng để bất kỳ ai kích thích cậu ấy nữa!”“Chát!”Tiếng bạt tai vang lên chát chúa, giọng người phụ nữ dường như mất khống chế mà gào lên: “Cút! Tôi cắt ruột chia máu đẻ ra nó thì ông ta tính là thứ gì hả?”Tiếng gót giày gõ cộp cộp lên sàn nhà càng lúc càng rõ hơn, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt giận đến mếu mó của mẹ ở phía trước. “Lâm Ngạn Du, cái thằng trời đánh này, cha mày bị mày hại sống dở chết dở trong tù mà mày còn trơ trơ nằm đây ăn sung mặc sướng là sao hả?”Tôi chưa kịp ngồi dậy thì một ly nước lạnh đã tạt thẳng vào ngược ướt nhẹp. Tôi mặc kệ nước chảy dài trên mặt, hai tay run rẩy vung lên muốn hỏi thăm tình hình cha tôi nhưng liền bị mẹ giận dữ cắt đứt:“Mày rốt cuộc là thứ nghiệp chướng gì, tao đã làm gì sai mà phải sinh ra thứ quái vật như mày, nhà họ Lâm nợ mày bao nhiêu mới bị mày hại cho thê thảm đến lần này đến lần khác như vậy hả?”Mẹ tôi điên tiết gào lên với chất giọng tức tưởi, gương mặt già nua sầu khổ thấy rõ, làm gì còn dáng vẻ của quý bà đẹp nhất Sài Thành nữa. “Tại sao mày không chết đi, vừa lọt lòng mày đã khiến chúng tao buồn tủi hổ thẹn, mày giống như ma quỷ đến đòi nợ nhà tao. Nếu không có mày cái nhà này sẽ không bao giờ bất hạnh như thế này!”Tôi bất động nhìn mẹ đang không ngừng chỉ trích tôi bằng vô vàn từ ngữ ác độc, tiếng ú ớ còn nghẹn ngay cổ họng chưa kịp phát ra. Rất nhiều lần mẹ tôi đều giận dữ quát mắng tôi như thế, đáng lẽ phải quen và chai lì nhưng tôi lại đau xót không thôi. Tôi nhoài người muốn ngồi lên nhưng vừa cử động thì vết thương giữa ngực đã nhói lên đau điếng, cả người bủn rủn ngã mạnh lên giường, mẹ tôi nhìn thấy cũng không đành lòng, ngực phập phồng cố gắng bình ổn cảm xúc, hồi lâu sau mới kéo ghế ngồi gần đó. Tôi khó khăn vung tay, hỏi mẹ rằng.